Nữ Ma Y Thời Hiện Đại Xuyên Thành Ác Bá Một Phương - Chương 97: Chưa từng trải qua nỗi khổ của người khác
Cập nhật lúc: 2025-12-06 07:38:30
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong phòng nhất thời chìm tĩnh mịch, yên ắng đến mức thể thấy thở của .
Bên , Liễu Bình và Liễu Tuế chiếc ghế đẩu nhỏ bên cạnh bếp lò, tâm sự thâu đêm.
Trời bắt đầu hửng sáng, đây chắc chắn là một đêm ngủ!
“Tuế Tuế, phụ con là chính trực, ước mơ lớn nhất khi còn trẻ là chấp kiếm chân trời, hành hiệp trượng nghĩa, tiếc rằng gia quốc thiên hạ trói buộc . Hắn vì trách nhiệm, vì mong bách tính an cư lạc nghiệp, cuối cùng chọn lên chiến trường, sẽ ... bỏ mặc Đại Chiêu !”
Liễu Tuế chằm chằm ngọn lửa tắt trong bếp lò, nhất thời nên đáp lời thế nào.
Nàng là Liễu Tuế, nhưng Liễu Tuế của đây, so với Liễu Huyền còn xa lạ hơn vài phần, ước chừng là mức độ gặp mặt quen.
Nàng bao giờ đ.á.n.h giá bừa bãi về những và sự việc hiểu rõ.
Có lẽ ai đó uy hiếp, hoặc nỗi khổ tâm khó , khi sự thật sáng tỏ, thứ đều là ẩn .
Chưa từng trải qua nỗi khổ của khác, đừng khuyên khác sống lương thiện!
Không ai năm xưa Bình Dương quân trải qua những gì, mấy con trai Liễu gia trải qua những gì, khi họ tự mở lời, suy đoán đều vô ích.
“Nhị thúc, trừ phi phụ tự chân tướng năm xưa, nếu , bất kể chúng đoán thế nào cũng đều là vô ích. Cho dù... là vạn nhất, thật sự đang ở Kỳ Kỳ, lẽ cũng nỗi khổ bất đắc dĩ của , cho nên chuyến , nhất định .”
Liễu Bình đưa tay sưởi ấm bếp lò, từ trong vạt áo lôi một miếng ngọc thiếu góc.
“Mấy chúng mỗi một miếng, những miếng thể ghép thành một miếng chỉnh...”
Ông trầm ngâm, một lúc lâu mới quyết định mở lời nữa.
“Mặt là bản đồ, chỉ cần trời long đất lở, tấm bản đồ vẫn đến tám chín phần công dụng.”
“Phía nam Kỳ Kỳ là Hoài Nghĩa, nước từng xích mích gì với Đại Chiêu, nhưng bí ẩn nhất. Bao nhiêu năm qua, ai thể công phá đô thành của họ. Họ tin Thần Nữ, như thể thần linh phù hộ.”
Chuyện quỷ quái thần tiên, đến việc tồn tại , nhưng cũng thể mạo phạm.
Dù ngay cả chuyện xuyên khó tin như nàng mà còn xảy , còn điều gì là thể!
Thấy Liễu Tuế hồi lâu gì, chỉ chằm chằm ngọn lửa nhảy múa trong bếp lò mà xuất thần, Liễu Bình tháo miếng ngọc đeo cổ xuống, nhét tay nàng.
“Nhị thúc con quyết, cũng khuyên nữa. Nếu thực sự gặp phụ con, con hãy đưa vật , sẽ tin con! Nhị thúc những chuyện khác giúp con, nhưng lo cho cả gia đình thì vẫn thể!”
Liễu Tuế nãy còn mơ màng buồn ngủ, đầu óc như hồ dán lấp đầy, ông gọi, nàng mới tỉnh táo đôi chút.
“Cho dù Cảnh Chiêu Thần cùng , bản cũng nhất định sẽ , dù chuyện liên quan đến Liễu gia, tất điều kỳ lạ. Một ngày rõ, sẽ một ngày thể an tâm.”
Nàng phất phất miếng ngọc ấm áp trong tay, “Ta sẽ bảo quản cẩn thận, đến lúc đó sẽ trả nguyên vẹn cho Nhị thúc. Chuyện trong nhà lo, Nhị thúc giúp đốc thúc việc học của Liễu Hằng cho , dù con đường tương lai của thằng bé khó khăn.”
Hạ Tinh dậy, bên cạnh là Xuân Hạnh mới khỏi bệnh. Con bé bệnh gần nửa mùa đông, uống ít t.h.u.ố.c thang, nhưng thấy khởi sắc nhiều lắm.
Trước đây Xuân Hạnh ở nhà ăn ngon mặc ấm, lo lắng hằng ngày, sợ rằng một ngày nào đó sẽ cha bán cho nhà khác con dâu nuôi từ bé. Một đứa trẻ nhỏ như , suy nghĩ quá nhiều, cơ thể hao tổn nghiêm trọng, mất ba năm hai năm mới thể nuôi dưỡng .
“Hạnh nhi, sáng sớm lạnh lắm, con đây? Muốn ăn gì thì với Hạ tỷ tỷ, thể con dưỡng cho .”
Liễu Tuế thấy Xuân Hạnh gầy một vòng, đau lòng kéo con bé lòng.
“Tỷ tỷ, hôm nay Hạnh nhi cảm thấy hơn nhiều, chỉ xem thể giúp gì . Hạ tỷ tỷ và Thu tỷ tỷ chăm sóc con lâu như , con đành lòng.”
Con bé chỉ lớn hơn Liễu An một tuổi, nhưng mang vẻ trưởng thành nên ở lứa tuổi , khiến thương xót cảm thán.
“Hạnh nhi con là Liễu gia ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-ma-y-thoi-hien-dai-xuyen-thanh-ac-ba-mot-phuong/chuong-97-chua-tung-trai-qua-noi-kho-cua-nguoi-khac.html.]
Xuân Hạnh chớp chớp mắt, “Tỷ tỷ gì, Hạnh nhi hiểu lắm.”
Hạ Tinh nhanh nhẹn nấu cháo, đầu với Xuân Hạnh.
“Từ nay về , đây chính là gia đình thực sự của chúng , tỷ tỷ Liễu đây và cũng là của chúng . Ta như , ngươi hiểu ?”
Xuân Hạnh nắm chặt những ngón tay thon gầy của Liễu Tuế, cẩn thận liếc Liễu Bình, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu.
“Sau ngươi cũng là Trưởng tỷ của Hạnh Nhi? Giống như An Nhi ?”
“ , cũng là Trưởng tỷ của Hạnh Nhi, cho nên Hạnh Nhi ngoan ngoãn uống thuốc, sớm ngày dưỡng cho thể khỏe mạnh, cùng với Hằng Nhi và An Nhi sách sáng tỏ lý lẽ.”
Xuân Hạnh gật đầu, cố nén dòng nước mắt sắp tuôn rơi, nhẹ nhàng đáp một tiếng.
“Trưởng tỷ, Hạnh Nhi sẽ ngươi thất vọng.”
Thu Thủy ngáp ngắn ngáp dài bước , thấy Liễu Tuế thì sửng sốt.
“Cô nương, ngươi dậy sớm thế, là căn bản ngủ? Có là gì đó ngon miệng cho chúng ?”
Liễu Tuế: “...”
“Ngươi b.ắ.n liên thanh như , cô nương đáp lời nào ? Ăn, ăn, ăn! Vừa mở mắt nghĩ đến ăn! Chữ mà cô nương bảo ngươi , ngươi xong ?”
Thu Thủy rủ đầu xuống, nhanh chân chạy tới bên cạnh Hạ Tinh, đoạt lấy rau củ trong tay nàng nhặt lén Liễu Tuế.
“Ta vốn là duyên với sách vở, thấy những con chữ đó là buồn ngủ. Sau việc nhà trong nhà sẽ bao hết, như ?”
Liễu Tuế nửa nửa nàng: “Đọc sách đều là vì chính ngươi. Bằng , ngươi thể hiểu sổ sách trong cửa hàng? Người khác bán hàng, còn cần ngươi tên của chính , chẳng lẽ ngươi định chỉ vẽ một dấu X?”
Hạ Tinh bật , chọc nhẹ trán Thu Thủy.
“Cô nương dạy ngươi xem sổ sách đấy, ngươi mà một chữ bẻ đôi, giúp cô nương?”
Thu Thủy bĩu môi: “Sổ sách thì một cái là hiểu, chỉ là những con chữ sách , chúng quen , cũng quen chúng, cả hai đều thấy ghét.”
“Ôi, xem Tuế Tuế bảo ngươi sách chữ vẫn chút hiệu quả. Thu Thủy nhà cũng thể những lời văn vẻ như .”
Tần thị bước , tay cầm một nắm rau khô.
“Mấy hôm Tuế Tuế uống canh Hồ Lạt ? Hôm nay thím cho con uống, giải chút hàn khí.”
Liễu Tuế chống cằm, nhẹ nhàng đặt cằm lên bờ vai nhỏ bé của Xuân Hạnh.
“Thím thật , mỗi con ăn gì, thím đều nhớ kỹ trong lòng.”
Xuân Hạnh chỉ cảm thấy một luồng ấm đang dạo quanh cơ thể. Trước đây ở nhà, ruột đối với nàng ngoài đ.á.n.h mắng thì chỉ còn sự lạnh nhạt, ai như Liễu Tuế mật với nàng như .
Tần thị thấy Xuân Hạnh mắt đỏ hoe, lớn tiếng quát:
“Cái nha đầu chạy đây ? Mau về phòng , thím đ.á.n.h đòn đấy! Mau yên, lát nữa cơm chín thì trong phòng mà ăn.”
Xuân Hạnh mà nước mắt rơi xuống, ngoan ngoãn đáp một tiếng, ôm Liễu Tuế một cái, khuôn mặt nhỏ bé cố sức cọ nàng.
“Hạnh Nhi ngoan lắm, Trưởng tỷ đừng lo lắng.”
“Tốt, lát nữa Trưởng tỷ sẽ thăm ngươi, còn kể cho ngươi những câu chuyện .”
Xuân Hạnh nhảy chân sáo chạy về phía sương phòng của và Liễu An, cuối cùng cũng chút dáng vẻ tinh nghịch của một đứa trẻ.