Nữ Ma Y Thời Hiện Đại Xuyên Thành Ác Bá Một Phương - Chương 95: Không cho ngủ thì không đi!

Cập nhật lúc: 2025-12-06 07:38:28
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cảnh Chiêu Thần đỡ nàng lên cao hơn một chút.

 

"Ôm chặt , cẩn thận đừng để ngã."

 

Kinh thành xuân, nhưng mùa đông ở Ninh An dài đằng đẵng như bao giờ kết thúc.

 

Trời tối đen, trăng cũng chẳng .

 

Liễu Tuế tấm lưng rộng rãi ấm áp của Cảnh Chiêu Thần, chỉ cảm thấy con đường phía dường như còn khó như nàng tưởng tượng.

 

Đôi giày ủng dài của Cảnh Chiêu Thần giẫm tuyết, phát tiếng kẽo kẹt.

 

Mặt Liễu Tuế mật áp sát bên tai , môi kề gần Cảnh Chiêu Thần, thở thơm tho như lan.

 

Hãy nhớ tên miền trang web đầu tiên 𝕥𝕨𝕜𝕒𝕟.𝕔𝕠𝕞

 

"A Chiêu, xem, kỳ thực ông trời đối xử với chúng tệ, ít nhất chúng vẫn là chỗ dựa và niềm an ủi của . Đường đời xa xôi, thật ."

 

Cảnh Chiêu Thần chỉ cảm thấy tai tê dại, cảm giác lan dần đến tận sâu thẳm trái tim.

 

"Tuế Tuế, yêu mến nàng, từ lâu ."

 

Người lưng đáp lời, thở đều đặn, hóa nàng an tâm ngủ .

 

Cảnh Chiêu Thần hiệu cho Giang Lâm đang phía đắp áo choàng lớn lên Liễu Tuế, còn thì tiếp tục cõng nàng chầm chậm bước giữa trời đất mênh mang.

 

"Vút —— vút ——"

 

Tiếng xé gió phá vỡ sự tĩnh lặng hiếm .

 

Đôi mắt vốn dĩ đang mang ý của Cảnh Chiêu Thần lập tức lạnh lẽo, trầm xuống, nhạo một tiếng.

 

Xem đám hôm nay là đạt mục đích thì thề chịu thôi!

 

Trước đó lấy tính mạng của Liễu Tuế, đoạt mạng cả hai !

 

Ha, thật mỉa mai !

 

Hắn xem đối phương là trưởng, nhưng trưởng coi là gai trong mắt, thịt trong , hận thể g.i.ế.c c.h.ế.t cho hả . Đã , lúc hạ độc g.i.ế.c c.h.ế.t luôn, hà cớ gì phí hết tâm tư vòng vo một vòng lớn như thế.

 

Lúc đó, mấy chục bóng đen từ bốn phương tám hướng bay vọt đến, dần dần hình thành thế bao vây.

 

"Gia, chúng bây giờ tay ?"

 

"Bọn chúng đều ở đó chứ?"

 

Giang Lâm khẽ đáp một tiếng, ánh mắt quét về phía bóng tối cách đó xa.

 

"Tuế Tuế đang ngủ, các ngươi động tĩnh nhỏ thôi, đừng nàng thức giấc."

 

Giang Lâm, "..." Cả đại vô ngữ. Đối phương đông như , đao kiếm chạm , thể giữ yên tĩnh ? Gia đang cưng chiều Liễu cô nương lên tận trời .

 

Giang Thụ đang rạp mái nhà cách đó xa, thấy lời dặn dò của Gia nhà , khỏi trợn tròn mắt.

 

"Liễu cô nương bình thường tâm hồn lớn như ? Lúc nào mà vẫn còn thể ngủ ?"

 

Giang Ngọc hai má phồng lên, cố gắng giảm thiểu tiếng nhai. Hắn năng lắp bắp rõ ràng, cặn thức ăn tránh khỏi văng lên mặt Giang Thụ.

 

"Nói bậy, cô nương lanh lợi lắm đấy! Cứ chờ xem, chắc ai mới là đến cuối cùng ."

 

Giang Thụ ghét bỏ dùng tay áo lau mặt.

 

"Ngươi nó bây giờ vẫn quên ăn uống! Ngươi đang ăn cái gì đấy, cho xem nào."

 

Giang Ngọc dịch sang một bên.

 

"Thịt khô cô nương đấy, bên trong thêm chút rượu, say , thể khử mùi tanh của thịt, còn chống rét nữa!"

 

Giang Thụ nuốt nước miếng một cách vô dụng, nịnh nọt với Giang Ngọc.

 

"Chia cho một miếng nếm thử xem nào, xem thần kỳ như ngươi ."

 

Giang Ngọc lắc đầu như trống bỏi.

 

“Không , ăn thì tự hỏi cô nương, ngươi mới đắc tội nàng, còn đòi ăn đồ nàng , thể diện ngươi để ?”

 

Giang Thụ tức đến suýt chút nữa phun ngụm m.á.u cũ.

 

Giang Ngọc lục lọi trong n.g.ự.c một hồi, chọn thỏi thịt khô mỏng nhất, đưa cho Giang Phong vẫn luôn im lặng bên cạnh.

 

“Hôm nay mới trở về gặp tình huống , ngươi cũng đủ xui xẻo.”

 

Giang Phong vẫn kiệm lời như thường lệ, “Đa tạ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-ma-y-thoi-hien-dai-xuyen-thanh-ac-ba-mot-phuong/chuong-95-khong-cho-ngu-thi-khong-di.html.]

Ánh mắt đặt Liễu Tuế. Đã lâu gặp, nàng hình như gầy hơn , đại cẩm bào che kín, nếu kỹ, căn bản thấy lưng Cảnh Chiêu Thần còn sấp.

 

Đám hắc ảnh vây kín Cảnh Chiêu Thần, trong tay đều nắm thép đao, lóe lên hàn quang lạnh lẽo, “G.i.ế.c!”

 

lưỡi đao đ.â.m tới, hình Cảnh Chiêu Thần linh hoạt, nhanh như tia chớp, chỉ trong vài thở lách đến mặt đám hắc ảnh.

 

Liễu Tuế lưng khẽ thở dài, “Một đêm thế các ngươi phá hỏng, hôm nay thật sự vạn sự bất thuận, xui xẻo quá !”

 

Đầu tiên là Cố Dung, là thích khách, ngày hôm nay trôi qua thể là kinh tâm động phách, đặc sắc dị thường.

 

Liễu Tuế bất mãn nhúc nhích vài cái, “Mau chóng giải quyết , chúng còn về nghỉ ngơi, buồn ngủ c.h.ế.t .”

 

Cảnh Chiêu Thần khẽ một tiếng, “Cùng về vương phủ của bản vương nghỉ ngơi? Vậy bản vương sẽ nhanh chóng giải quyết chúng!”

 

Liễu Tuế há miệng c.ắ.n nhẹ vành tai , để một hàng dấu răng nông.

 

“Vậy để ngủ ?”

 

Cảnh Chiêu Thần khựng , khi hiểu hàm ý trong lời của nàng, mặt lập tức nóng bừng như lửa thiêu.

 

“Nàng... khụ khụ, bản vương ý đó.”

 

Liễu Tuế bĩu môi.

 

“Không cho ngủ thì !”

 

Hai đ.á.n.h đ.ấ.m trêu ghẹo, bỏ mặc đám thích khách đến ám sát gì.

 

“G.i.ế.c bọn chúng, để sống!”

 

Có vài bóng đen nhanh chóng nhảy đến mặt Cảnh Chiêu Thần.

 

Liễu Tuế một tay bịt kín mũi miệng Cảnh Chiêu Thần, tay khẽ phất, bột phấn vụn vặt lặng lẽ rơi xuống.

 

Hắc ảnh lạnh lùng nhạo.

 

“Vài phần mê d.ư.ợ.c cỏn con mà cũng đối phó với chúng ? Ha... Á...”

 

Hắc ảnh xông lên đầu tiên đột nhiên ngã xuống đất, ngừng lăn lộn, miệng phát tiếng gầm gừ đau đớn.

 

Hắc ảnh chỉ cảm thấy khắp như vạn ngàn côn trùng điên cuồng gặm nhấm, cơn đau dày đặc dần lan tứ chi bách hải, tim đập nhanh đến mức dường như phút chốc sẽ vọt khỏi lồng ngực.

 

Kế tiếp hắc ảnh ngã xuống, mặt chính cào cấu đến m.á.u me be bét.

 

Liễu Tuế thò nửa cái đầu , mặt dán chặt Cảnh Chiêu Thần.

 

“Chậc, các ngươi xem trò vui thấy thú vị ?”

 

Giang Ngọc lời của nàng, tự chủ run lên.

 

Giang Thụ nhíu mày, “Liễu cô nương đang với chúng ? Nàng nội lực, chúng ở đây?”

 

Giọng Liễu Tuế nhỏ, đôi mắt nàng sáng lấp lánh, ánh lên vẻ giảo hoạt.

 

“Còn mau xuống giúp đỡ? Nếu chủ t.ử các ngươi nửa phần sơ suất, một trong các ngươi cũng gánh nổi trách nhiệm !”

 

Sau tiếng gầm , Cảnh Chiêu Thần chỉ cảm thấy tai ù .

 

Những thích khách còn , lúc mới chợt nhận sự bất thường, tất cả cùng lúc nhào về phía bọn họ.

 

Cảnh Chiêu Thần cũng đón đỡ, cõng Liễu Tuế ngừng né tránh, tư thái ưu nhã thong dong, vạt áo bay cao, phiêu dật tựa tiên nhân trời.

 

“Tuế Tuế, để bản vương tay, là nàng tay?”

 

Liễu Tuế một tiếng, hôn lên má chút nóng, đột nhiên nhảy khỏi lưng , hình nhanh nhẹn, tay tàn độc.

 

Ngân châm lóe lên hàn quang vụn vặt, chính xác cắm mắt vài tên thích khách.

 

Tiếng gầm gừ, tiếng kêu kinh hãi, trong khí mát lạnh lan tỏa mùi m.á.u tanh nồng nặc.

 

Ngân châm đều tẩm kịch độc từ , dù đ.â.m trúng t.ử huyệt, bọn chúng cũng chắc chắn c.h.ế.t.

 

Vạn sự chuẩn nhiều đường, chuẩn mới sợ hãi!

 

Các ám vệ đang chờ lệnh trong bóng tối đều trố mắt kinh ngạc.

 

Dưới ánh đèn lồng, mảnh đất vốn tuyết trắng bao phủ, ngay lập tức m.á.u nhuộm đỏ tươi chói mắt, trông chẳng khác gì tu la tràng chốn nhân gian!

 

Liễu Tuế khoanh tay, giọng điệu lười nhác, như suối lạnh núi tuyết, khiến lưng dâng lên từng đợt lạnh lẽo.

 

“Thứ độc tạm thời lấy mạng các ngươi , về với chủ t.ử các ngươi một tiếng, nếu sống yên , nhất đừng đến chọc và Vương gia! Cút!”

 

Đám thích khách lăn lê bò lết, cơn đau kịch độc khiến chúng ngừng co giật, con phố dài chỉ còn một vệt m.á.u kéo dài.

 

 

Loading...