Nữ Ma Y Thời Hiện Đại Xuyên Thành Ác Bá Một Phương - Chương 86: TIỀN ĐỔI LỜI

Cập nhật lúc: 2025-12-06 07:35:42
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Liễu Tuế trố mắt kinh ngạc.

Thường ngày Phùng Chấn chậm chạp, chậm đến mức hận thể giẫm c.h.ế.t một đám kiến, từng thấy nhanh nhẹn đến !

 

Tạ Yên dứt khoát phịch xuống đất, đến mức thở , ôm bụng kêu đau.

 

"Tuế Tuế con cứ thuận theo , chuyện là chắc chắn . Hồi sinh Kỳ nhi, cũng thấy chạy nhanh như , còn ngoài phố trò chuyện với khác một lúc mới về nhà."

 

"Tạ phu nhân, còn đồng ý... ít nhất cũng thương lượng với tổ phụ một chút."

 

Tạ Yên xua tay, lột chiếc ngọc trâm cổ tay đeo lên tay Liễu Tuế.

 

"Hôm khác sẽ để Phùng Chấn đích một chuyến, cũng coi như thành ý. Hôm nay cứ tạm thời như !"

 

Nàng xoa xoa thái dương, vẻ khó chịu sắp ngất xỉu.

 

Liễu Tuế thở dài, "Phu nhân, độc của còn đáng ngại nữa, chúng bây giờ chỉ đang diễn một vở kịch thôi!"

 

Thật cần thiết nhập vai đến mức ngay cả bản cũng tin!

 

Liễu Tuế thầm than.

 

Tạ Yên vịn đầu chậm rãi dậy, phủi phủi nếp nhăn váy.

 

"Làm trò cho trọn vẹn, vả thực sự thấy choáng đầu. Hơn nữa bây giờ con nên đổi cách xưng hô ? Dù thì cả tiền đổi lời con cũng nhận ."

 

Liễu Tuế câm nín đỡ nàng xuống trường kỷ.

 

"Hai đúng là ép buộc khác! Nhiều sổ sách như , thật sự yên tâm giao hết tay ?"

 

Tạ Yên cố chấp chằm chằm nàng, "Gọi một tiếng Mẫu thử xem! Chỉ sinh một thằng nhóc nghịch ngợm, thể liền khỏe, con gái là tiếc nuối lớn nhất đời của ."

 

Liễu Tuế đành ngoan ngoãn gọi một tiếng Mẫu , Tạ Yên mừng mặt.

 

"Giọng mềm mại ngọt ngào thế , xem, đây chính là duyên phận, chồng nàng dâu, con cũng !"

 

Phùng Chấn chạy về mồ hôi đầm đìa, trong tay xách một chiếc hộp gỗ nhỏ.

 

Người còn cửa, giọng vọng .

 

"Mau, mau ghi tên Tuế Tuế lên, nhà chúng cũng bốn !"

 

Hắn kiêu hãnh vô cùng, bên bàn lập tức tên lên danh bạ.

 

Tạ Yên vội , "Chàng chậm một chút, chữ bay cả lên trời kìa!"

 

"Ừ ừ, phu nhân yên tâm! Vi phu bảo đảm chữ đẽ, chúng cuối cùng cũng con gái !"

 

Liễu Tuế hai họ kẻ xướng họa, căn bản cho nàng cơ hội mở miệng.

 

"Con gái, con mang theo tư ấn (con dấu riêng) ?"

 

Phùng Chấn giơ danh bạ lên , hài lòng nheo mắt.

 

"Haiz, phu nhân, Nhiếp Chính Vương cũng gọi chúng một tiếng cha ?"

 

Tạ Yên trầm tư Liễu Tuế, tán thành gật đầu.

 

"Nghĩ đến cảnh một cao quý lạnh lùng như gọi chúng là cha , trong lòng liền vui tả xiết!"

 

Liễu Tuế, "..."

 

Chủ đề chuyển đổi quá nhanh, nàng nhất thời theo kịp tốc độ suy nghĩ của họ!

 

"Phùng đại nhân, và Vương gia chắc đến bước đó..."

 

Phùng Chấn nhướng mày, "Con gọi là gì?"

 

Hắn ngẩng đầu, "Gọi nữa!"

 

...?

 

"Phụ !"

 

"Ừ, ngoan lắm, xem, đây là quà tặng con, thích ?"

 

Liễu Tuế ghé đầu qua, một hộp đầy vàng bạc châu báu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-ma-y-thoi-hien-dai-xuyen-thanh-ac-ba-mot-phuong/chuong-86-tien-doi-loi.html.]

Tạ Yên liếc , "Ôi chao, chúng chỉ bấy nhiêu thứ tạm gọi là chấp nhận , con cũng đừng chê, cứ nhận lấy ."

 

Liễu Tuế nghĩ đến những thứ nàng lấy trộm từ kho của Thành Thủ Phủ, đột nhiên cảm thấy mặt nóng ran.

 

"Những thứ thể nhận, hơn nữa trong nhà cũng chỗ nào để cất giữ chúng."

 

Phùng Chấn nghĩ nghĩ, vung tay lớn, "Hai căn viện sát cạnh nhà họ Liễu cũng cho con luôn, đập thông hết là đủ ở, sẽ tìm thợ xây cho con một cái kho cất giữ!"

 

Liễu Tuế há miệng vài , nhưng cuối cùng đành nuốt hết lời .

 

Tạ Yên chống cằm nàng, vẻ mặt như thể nếu con nhận sẽ .

 

"Được, khách khí với phụ nữa."

 

Liễu Tuế chút thắc mắc, "Thiên Kỳ còn một ?"

 

Nụ mặt Tạ Yên lập tức biến mất , tay đột nhiên siết chặt.

 

Phùng Chấn nhẹ nhàng vuốt lưng nàng, "Thiên Song con ruột của chúng ."

 

Tạ Yên lạnh, "Chuyện cũng cần giấu Tuế Tuế, Tạ Thiên Song là con của ngoại thất đứa con trai quý báu của phụ sinh . Sau ngoại thất c.h.ế.t , họ sợ mất mặt, đem đứa bé về, thương hài nhi vô tội, liền nuôi dưỡng gối, ai ngờ nuôi một con sói mắt trắng!"

 

Tạ Yên nhớ đến chuyện , tức đến thổ huyết.

 

Phùng Chấn tiếp lời nàng, "Nàng lớn lên xinh , Tạ gia gả nàng cho Thái Thú, vị Thái Thú đó ba mươi bảy tuổi, còn hai đứa con. Ta và mẫu con đồng ý, nhưng nào ngờ Thiên Song mỡ heo che mắt, tự chạy về Tạ gia chờ gả..."

 

Trong phòng nhất thời im lặng tiếng động.

 

"Chúng đối xử với nàng như con ruột, nàng im lặng tiếng bỏ , đoạn tuyệt quan hệ với chúng . Đã như , chúng cũng thể điều, cản trở tiền đồ của ."

 

Liễu Tuế coi như hiểu rõ tại tổ phụ luôn nàng giúp Phùng đại nhân một tay. Cặp vợ chồng , dù Tạ gia đối xử tệ bạc như , vẫn thương xót con nhỏ, dùng đứa bé nuôi dưỡng để đổi lấy lợi ích.

 

Một thương nhân tấm lòng rộng lớn hơn nhiều so với ít gia đình huân quý ở kinh thành!

 

Phùng Chấn lăn lộn trong quan trường nhiều năm, nhưng trong mắt hề vẻ tinh ranh tính toán nào, khi Tạ Yên vẫn là ánh mắt ngưỡng mộ quyến luyến như thiếu niên năm xưa.

 

"Không sự cho đều hồi báo, phụ và mẫu quá đủ , chỉ là mệnh trời mỗi mỗi khác, thể cưỡng cầu!"

 

Khóe mắt Tạ Yên cong lên, một luồng ấm áp bao trùm .

 

"Tuế Tuế đúng, chúng chỉ cầu thẹn với lương tâm là , cũng hề nghĩ đến việc nàng báo đáp gì, điều mong mỏi duy nhất, chính là hy vọng các con bình an vui vẻ mà thôi."

 

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, như thể cố ý tạo động tĩnh.

 

Tạ Yên lập tức nhập vai diễn viên, cần Liễu Tuế dặn dò, nàng trực tiếp ngả xuống giường, ôm trán, miệng rên rỉ ngừng.

 

Liễu Tuế và Phùng Chấn , mỉm hiểu ý.

 

Phùng Thiên Kỳ chậm rãi bước , đôi mắt hoa đào ánh lên một tia sáng, tựa hồ thể thấu lòng .

 

Ánh mắt Liễu Tuế chỉ dừng y một thoáng, dò xét quá nhiều.

 

Phùng Thiên Kỳ đến bên giường Tạ Yên, giọng điệu bình tĩnh, mang theo chút tình cảm nào.

 

"Mẫu ? Xem dáng vẻ Tuế Tuế cũng chữa ?"

 

Từ khi xác nhận phận của , Liễu Tuế lười biếng dây dưa cùng , nhiều sai nhiều, chi bằng câm miệng .

 

Nàng trầm mặc, Phùng Thiên Kỳ hài lòng.

 

"Phụ , cảm thấy thể mẫu bây giờ thích hợp xa, cứ ở phủ điều dưỡng cho !"

 

Thanh âm nâng cao, mang theo ý cho phép nghi ngờ.

 

Phùng Chấn tự nhiên, ít nhất mặt thấy chút vui nào.

 

"Ta cũng nghĩ như , nếu nàng thật sự về Giang Nam, mới thật sự yên lòng."

 

Phùng Thiên Kỳ gật đầu, " là như , trong phủ phụ t.ử chúng trông nom, rốt cuộc cũng yên tâm hơn."

 

Hai ngươi tới lui, kim giấu trong bông, nhưng mặt vẫn luôn hòa nhã.

 

Phùng Chấn lén lút nhét danh bàn trong ống tay áo, nháy mắt với Liễu Tuế.

 

"Ta lâu gặp Liễu lão đại nhân, hôm nay vặn thời gian rảnh, cứ cùng con đến thăm một chút, lúc Giang Nam gửi tới loại Nữ Nhi Hồng hảo hạng."

 

Liễu Tuế lườm , "Vậy rượu mà tổ phụ lén lút cất giấu là do tặng ?"

 

Loading...