Nữ Ma Y Thời Hiện Đại Xuyên Thành Ác Bá Một Phương - Chương 79: Giả Ngoan Bán Thảm
Cập nhật lúc: 2025-12-06 07:33:38
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Liễu Tuế đón lấy khăn ấm Hạ Tinh đưa cho, tùy tiện lau qua mặt, đôi mắt sáng rực kéo Tần thị ngoài.
"Thứ tặng đúng là ý , thẩm t.ử mau cùng xem nào."
Hạ Tinh mím môi trộm, "Sợ chúng lạnh, nên cột tạm ở nhà bếp ạ."
Vương Hằng quấn kín mít, chỉ còn lòi cái đầu nhỏ.
Cuốn sách phát hành đầu 𝕥𝕨𝕜𝕒𝕟.𝕔𝕠𝕞
"Hằng nhi, lương thực của các con đấy!"
Vương Hằng toe toét, nước dãi chảy ròng chiếc áo khoác nhỏ của Liễu Tuế.
"Ôi chao, mau đưa thằng bé cho , xem , bẩn cả y phục của con !"
Tần thị đưa tay , Vương Hằng cố sức rụt đầu , tránh khỏi.
Tần thị, "..."
Liễu Tuế tươi rói, hôn lên má Vương Hằng, "Không uổng công yêu thương con!"
Vương Hằng nhe miệng, để lộ mấy chiếc răng sữa trắng tinh hiếm hoi, nước dãi bóng loáng treo cằm.
Hai con dê mang đến, một đực một cái, đang kêu be be bên cạnh bếp lò.
Thu Thủy đang xổm, tay cầm một nắm cỏ khô, thấy dáng vẻ sốt ruột vì ăn của lũ dê thì khúc khích .
Hạ Tinh dùng mũi chân đá nhẹ nàng , "Ngươi còn chơi nữa đấy ! Chưa thấy dê bao giờ ?"
Thu Thủy bĩu môi, đầu thấy Liễu Tuế, vui vẻ chỉ con dê.
"Cô nương, dê tươi rói thế , đem nướng chắc chắn ngon tuyệt!"
Liễu Tuế, "... Thứ dùng để ăn!"
Thu Thủy khó hiểu, ném hết nắm cỏ trong tay xuống đất, "Vương gia tặng cho cô nương chẳng là để ăn ? Cái món mà hôm nọ, 'Dê nguyên con' đó..."
Nàng nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy nước dãi trong miệng tuôn trào như lũ.
Liễu Tuế xoa trán, "Sữa dê là để lương thực cho ba tiểu gia hỏa ."
Thu Thủy "Ồ" một tiếng, ủ rũ sang một bên nữa.
Vương Hằng sức giãy giụa, khó khăn mới duỗi cánh tay thịt , cố gắng sờ con dê.
Tần thị cũng vui mừng, bà con trai , nhỏ.
"Tuế Tuế, một con dê đủ cho ba đứa bé uống, Hằng nhi mười tháng , cần tính đến thằng bé nữa ."
Liễu Tuế nắm tay Vương Hằng, từng chút một vuốt ve đầu con dê.
"Thẩm tử, đưa Hằng nhi danh phận con của Ngũ thúc Liễu Thành, như thằng bé sẽ một phận quang minh chính đại. Sau dù là sách quan, đều lợi cho nó."
Tần thị sững sờ tại chỗ.
Bà niềm vui bất ngờ bao trùm, lúc phản ứng thế nào, gượng gạo nặn một nụ , nhưng nước mắt chảy dài má.
"Thẩm t.ử nào cái phúc phận ... Hằng nhi... Hằng nhi nó..."
Tần thị nghẹn ngào, chỉ chốc lát che mặt rống.
Liễu Tuế , vỗ vỗ vai Tần thị, "Tên của Hằng nhi cần đổi , thẩm t.ử bằng lòng ?"
Tần thị lúc chỉ gật đầu đồng ý, "Cùng tên với Thiếu gia quả thực ."
Liễu Tuế nhéo má Vương Hằng, "Sau con sẽ gọi là Liễu Hạo, 'Nhất điểm hạo nhiên khí, thiên lý khoái tai phong' (Một chút khí khái rộng lớn, ngàn dặm gió mát lành). Tỷ tỷ hy vọng con bước chân khắp cửu châu, dù gặp cảnh nào cũng bình thản đối diện, tấm lòng rộng lớn."
Hạ Tinh mắt đầy nhỏ, sùng bái chằm chằm Liễu Tuế.
"Cô nương mở miệng là thành thơ, thật lợi hại!"
Liễu Tuế vui vẻ chấp nhận lời tâng bốc của tiểu mê , mặt đỏ tim đập nhanh, ngày học bắt học thuộc bao nhiêu thơ ca cổ, cuối cùng cũng đất dụng võ.
Cảnh Chiêu Thần đến từ lúc nào, đang tựa cửa nàng đùa vui vẻ.
Tần thị lau nước mắt nơi khóe mi, kéo kéo vạt áo Liễu Tuế, ôm lấy con trai.
Liễu Tuế đầu , nở một nụ rạng rỡ như xuân hướng về phía Cảnh Chiêu Thần.
"A Chiêu, vội vã đến dùng bữa sáng ? Chẳng lẽ dụng cụ nhà bếp ở phủ vẫn sắm sửa đầy đủ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-ma-y-thoi-hien-dai-xuyen-thanh-ac-ba-mot-phuong/chuong-79-gia-ngoan-ban-tham.html.]
Thu Thủy phì một tiếng, vội vàng cúi đầu theo Hạ Tinh chính phòng bày biện bữa ăn.
Gió lạnh gào thét, xuyên qua những viên ngói vỡ. Mái tóc đen của Cảnh Chiêu Thần bay cao, đôi mắt phượng tràn đầy vẻ yêu thương quấn quýt, khóe môi treo một nụ nhạt.
"Người phụ nữ đó ồn ào quá, bản vương sợ nếu ở thêm, sẽ nhịn mà một đao kết liễu nàng ."
Liễu Tuế bước lên, mật khoác tay , "Đa tạ gửi đồ tới, cần lo lắng mấy tiểu đoàn t.ử đói bụng nữa ."
Cảnh Chiêu Thần khẽ đáp lời, cúi xuống in một nụ hôn lên môi nàng.
Liễu Tuế định mở lời, nhưng nhanh hơn một bước nhét viên kẹo miệng nàng.
"Bản vương thích ngọt, nếu nàng thích, bản vương sẽ cho mang từ Kinh thành đến."
Liễu Tuế mắt cong cong như vành trăng khuyết, từ trong tay áo lấy một gói giấy dầu, cẩn thận gắp một vật đen sì đặt miệng Cảnh Chiêu Thần.
"Có qua mới toại lòng , nếm thử xem."
Cảnh Chiêu Thần nhíu mày, cảm nhận viên kẹo chậm rãi tan chảy trong miệng, vị đắng chát xen lẫn chút ngọt ngào, cùng với một hương thơm độc đáo.
"Đây là thứ gì?"
Hắn tiếp tục gắp kẹo đút cho nàng.
Liễu Tuế suy nghĩ một chút, "Kẹo cà phê, nguyên liệu vẫn là thứ tìm thấy ở Thành Thủ phủ đây, cả một túi lớn vứt lung tung ở xó tường, quá đáng tiếc."
Nàng dứt khoát nhét gói giấy tay Cảnh Chiêu Thần, "Giúp tỉnh táo đầu óc, thích hợp cho những thường xuyên thức đêm như ."
"Hạt cà phê bản vương từng thấy qua, trong lễ vật cống phẩm của Tây Vực cũng . Chỉ là xay thành bột thấy đắng, nàng thế, quả thực là đáng tiếc."
Liễu Tuế chớp chớp đôi mắt hạnh, "Lấy hết tặng cho , kẹo của sẽ bao hết!"
Cảnh Chiêu Thần còn ăn thêm, nhưng Liễu Tuế nắm lấy tay .
"Hôm nay hấp bánh bao nhân rau dại, ăn cơm ."
Cảnh Chiêu Thần gật đầu, "Mọi việc đều theo nàng."
Giang Thụ mặt đầy vẻ sống còn gì lưu luyến, quả nhiên Cảnh Chiêu Thần sai truyền tin.
"À , Hoàng cũng thích thứ đó, bảo gửi hết đến đây, cứ là bản vương ."
Liễu Bình canh giữ cửa thành suốt một đêm, trở về với cặp mắt thâm quầng, tóc tai bù xù, còn chút phong thái nho nhã của một văn thần.
Vừa bước , y lớn tiếng quát, "Thằng nhóc thúi đến nữa ? Đây là nhà ngươi ?"
Cảnh Chiêu Thần mím môi, nhích vài bước lưng Liễu Tuế, "Nhị thúc mắng ."
Liễu Tuế chống nạnh, "Nhị thúc, để ăn bánh bao rau dại, mùa đông lạnh giá chúng vất vả đào bới thế nào ?"
Liễu Bình lộ vẻ mặt kiểu 'con đang linh tinh', trừng mắt hung hăng Cảnh Chiêu Thần đang nấp lưng Liễu Tuế giả đáng thương.
"Trước giả ngoan bán thảm, giờ đây càng thuần thục hơn !"
"Đa tạ Nhị thúc khen ngợi, Chiêu nhi hổ thẹn dám nhận!"
Liễu Bình xắn tay áo lên, "Hây, bảo ngươi béo ngươi còn thở dốc! Xem lão t.ử hôm nay xử lý ngươi thế nào!"
Giọng Trương thị truyền từ sương phòng, "Phu quân, ngày càng giữ thể diện , xem những gì, còn gương cho bọn trẻ nữa!"
Liễu Bình lập tức im bặt, lén lút dùng mũi chân đá nhẹ Cảnh Chiêu Thần.
Y trừng mắt, Cảnh Chiêu Thần khóe môi nở nụ nhạt.
"Đừng , thằng nhóc ngươi e rằng cũng là kẻ sợ vợ!"
Cảnh Chiêu Thần gật đầu, "Nhị thúc đúng, cam tâm tình nguyện Tuế Tuế quản thúc."
Hắn chạy nhanh sương phòng thăm Trương thị và bọn trẻ, chạy đầu .
"Bánh bao nhớ chừa cho chút, đừng ăn hết đấy!"
Thần sắc Liễu Tuế chút phức tạp, tim từng cơn nhói đau.
Mọi đều đang cố gắng sinh tồn, vì sự sống mà trở nên khác hẳn so với . Sự giàu sang vinh hoa ngày tựa như mây khói thoảng qua, nhẹ nhàng bỏ lưng, nhưng nỗi nhục giống như lưỡi d.a.o khắc sâu đáy lòng, ai dám quên, cũng thể quên!
"Ta sẽ đưa Liễu gia trở về Kinh thành, hãy tin !"
Liễu Tuế ngẩng đầu, mắt rưng rưng nước mỏng manh, chóp mũi ửng hồng.
"A Chiêu, tin ."