Nữ Ma Y Thời Hiện Đại Xuyên Thành Ác Bá Một Phương - Chương 71: Hiếu Thảo Ngu Muội!

Cập nhật lúc: 2025-12-06 07:33:30
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bánh bao nhân trứng cua vẫn còn đang hấp bếp, Vương Toàn dẫn vợ Tần thị và con trai Vương Hằng đến, tay còn xách theo tỏi dầm Lạp Bát Toán do nhà tự muối.

 

Vương Hằng thấy Liễu Tuế liền toe toét , nước dãi chảy ướt cả .

 

Liễu Tuế và tay đều dính đầy bột mì, cúi xuống hôn chụt một cái lên má bánh bao của thằng bé.

 

"Hằng nhi, tỷ tỷ bẩn, lát nữa ôm con nhé."

 

Vương Hằng i a ầm ĩ, dường như bất mãn chuyện Liễu Tuế ôm .

 

Tần thị , "Nó còn chịu cho cha ruột ôm, chỉ thích cô thôi."

 

Liễu Tuế hất cằm về phía sương phòng của , "Thím cứ trong trò chuyện với Nhị thím nhà một lát , nàng ở cữ gần như sắp mọc cỏ dại đến nơi ."

 

Tần thị nhẹ nhàng vỗ nàng một cái, trách yêu.

 

"Sao ăn như , cẩn thận Nhị thím con thấy."

 

Liễu Tuế thè lưỡi, mặt quỷ với Vương Hằng, khiến thằng bé khanh khách.

 

"Nhị thím sẽ nỡ trách , nàng ngày ngày ở trong phòng lẩm bẩm về thím, tai sắp nổi kén đến nơi ."

 

Liễu Tuế cái bụng tròn vo của Vương Hằng, khẽ nhíu mày.

 

"Thời gian Hằng nhi cai sữa, thím cho nó ăn những gì?"

 

Tần thị thấy dáng vẻ nghiêm túc của nàng, sợ hãi giật .

 

"Chỉ cho nó ăn chút cháo gạo đặc, thỉnh thoảng nếu nó quấy quá thì... cũng cho nó b.ú một , thật sự là nó lớn quá khiến thể nghỉ ngơi."

 

Liễu Tuế lắc đầu, "Thím cho nó ăn chắc chắn chỉ là cháo gạo trắng, hơn nữa cai sữa thì thể cứ chiều theo tính nó, như càng khó cai, cả lớn lẫn nhỏ đều chịu tội."

 

Tần thị khổ, dịch sát bên cạnh Liễu Tuế, thì thầm tai nàng.

 

"Nấu cháo gạo trắng tốn gạo trắng, cha chồng xót của, ngày nào cũng lải nhải, đành trộn thêm chút hạt kê , đúng , chồng còn cho thêm cả đậu nữa, là ăn cho no bụng."

 

Liễu Tuế tức , "Gạo trắng đó đưa cho Hằng nhi lương thực, đến lượt họ đau lòng? Đậu dễ đầy bụng, Hằng nhi mới mười tháng, ăn ?"

 

Tần thị thở dài, ánh mắt u oán.

 

"Phu quân hiếu thảo, thấy họ theo đến Ninh An chịu khổ nên trong lòng yên, việc gì cũng ưu tiên họ , là con dâu nên thể ."

 

"Thím , cho dù vì bản , thím cũng nghĩ cho sức khỏe của Hằng ca ca chứ, rõ khi đưa gạo trắng, thím tự tranh thủ một chút? 'Vì mẫu thì cương', thím thể lúc nào cũng cúi đầu như ."

 

Tần thị im lặng hồi lâu, Vương Hằng cũng quấy, mở to đôi mắt tròn xoe xung quanh.

 

Vương Toàn chào hỏi xong, xem thể giúp gì , liền thấy vợ vành mắt đỏ, đó đang nghĩ gì.

 

"Sao ? Có tình trạng của Hằng nhi ?"

 

Tần thị mặt .

 

Liễu Tuế lấy cái xẻng gỗ vỗ lên đầu .

 

"Hằng nhi mới mười tháng, đồ ăn đưa miệng cần cẩn thận nhất, thể uống canh nấu bằng đậu? Chính ngươi hãy tự xem cái bụng nó căng phồng đến mức nào !"

 

Vương Toàn khó hiểu bụng con trai, vươn tay sờ sờ.

 

"Trẻ con lúc nhỏ chẳng đều như ? Thêm chút đậu , nó cũng đói nhanh nhanh thế nữa."

 

Liễu Tuế mất kiên nhẫn , "Gạo trắng đưa nếu Hằng nhi ăn, thì mang trả cho ! Họ là cha ngươi, nghĩa vụ hiếu kính! Ăn khổ , thì về Kinh thành hưởng phúc !"

 

Vương Toàn ngơ ngẩn, hiểu vì Liễu Tuế đột nhiên nổi nóng, chọc chọc Tần thị đang im lặng một bên.

 

"Nàng gì với cô ? Mẫu kinh nghiệm, sẽ hại Hằng nhi , nàng đừng linh tinh."

 

Tần thị nhét Vương Hằng lòng Liễu Tuế, kìm nén nước mắt sắp rơi, giọng nghẹn ngào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-ma-y-thoi-hien-dai-xuyen-thanh-ac-ba-mot-phuong/chuong-71-hieu-thao-ngu-muoi.html.]

 

"Trước đây trong phủ v.ú nuôi, đương nhiên cần lo lắng chuyện họ ăn uống, đậu chúng ăn còn khó tiêu hóa, huống chi là Hằng nhi."

 

Tần thị c.ắ.n môi, nước mắt ngừng xoay tròn trong khóe mắt.

 

"Mẫu giấu gạo trắng , mỗi ngày chỉ lấy một nắm nhỏ, lẽ nào Hằng nhi là con của ?"

 

Vương Toàn gãi đầu, thần sắc chút ngượng nghịu.

 

"Họ tuổi, còn theo chúng đến đây chịu khổ, nàng hãy bao dung thêm một chút, con của bách tính ăn còn chẳng bằng Hằng nhi, chẳng vẫn lớn khỏe mạnh đó thôi."

 

Tần thị và Vương Toàn thành nhiều năm như , gần như bao giờ to tiếng, càng đến tranh cãi, nàng căn bản chút chủ kiến nào.

 

"Vậy thì... cứ sống với họ , dẫn Hằng nhi và Lạc nhi ngoài sống riêng!"

 

Tần thị nghĩ, tài thêu thùa của tệ, chờ sang xuân mỗi ngày thuê nửa buổi ở xưởng thêu, cũng đủ chi tiêu cho con các nàng.

 

Vương Toàn dám tin Tần thị vốn ngoan ngoãn lời, "Nàng hòa ly với ?"

 

Tần thị lắc đầu, nhanh gật đầu.

 

"Nếu như thể khiến Hằng nhi và Lạc nhi sống hơn thì cũng , hơn nữa Như nhi cũng nên học , mấy đồng tiền lẻ mà mẫu cũng lấy ."

 

Vương Toàn cố gắng tỏ bình tĩnh, nhưng bàn tay trong ống tay áo vẫn run rẩy ngừng.

 

Thần sắc Tần thị lúc là sự kiên định mà từng thấy, như thể chỉ cần gật đầu một cái, nàng sẽ chút do dự mà dẫn con rời xa !

 

"Nhà chúng vẫn luôn do Mẫu nắm giữ nội trợ, quản lý tiền bạc cũng chẳng gì sai, cửa hàng còn thiếu , Như nhi tám tuổi , cũng thể..."

 

"Bốp——"

 

Liễu Tuế ném một chiếc bát sứ xuống chân Vương Toàn.

 

"Sách vở của ngươi đều học bụng ch.ó ! Làm cha lo xa cho con cái, ngươi thì , nghĩ đến việc dùng tiền con gái kiếm để hưởng phúc, những gì với ngươi đây đều là vô ích!"

 

Vương Toàn ngây , dám đáp lời, chỉ lí nhí lẩm bẩm cúi đầu.

 

"Con gái chữ ích gì, đến lúc đó tâm tính sẽ trở nên hoang dã, lớn hơn chút nữa thì tìm một trung thực mà gả ."

 

Tần thị nghĩ, nếu các nàng gặp Liễu Tuế, lẽ phận con gái nàng sẽ đúng như lời Vương Toàn , hiếu kính cha chồng, phụng dưỡng chồng dạy dỗ con cái, nếu gặp nam nhân phân biệt trái như Vương Toàn, cuộc sống sẽ chỉ là chuỗi ngày khổ sở chịu đựng, còn hy vọng nào.

 

"Hiếu thảo sai, nhưng thể 'hiếu thảo ngu ', họ hiểu chuyện, cũng nghĩ cho con cái ? Như nhi nhất định học, chữ!"

 

Tần thị gật đầu thật mạnh, ", định công ở xưởng thêu, tiền kiếm thể cho con bé học."

 

Liễu Tuế sang nàng, "Thím , Lạc Lạc việc ở cửa hàng mỗi tháng cũng kiếm gần một lạng, cho dù chỉ ăn gạo trắng thôi cũng đủ ."

 

Tần thị khổ, vén lọn tóc mai rũ xuống tai.

 

"Tiền bạc mỗi tháng đều mẫu lấy hết, là cửa hàng bao cơm, một đồng tiền cũng để cho Lạc nhi."

 

"Mẫu đang dành tiền của hồi môn cho chúng nó, là keo kiệt như nàng ."

 

Tần thị giật tay áo nắm lấy, sắc mặt lạnh.

 

"Những đồng bạc đó con cần nữa, coi như trọn vẹn chút hiếu tâm cuối cùng !"

 

Nói xong nàng về phía sương phòng nơi Trương thị đang ở cữ, phụ nữ vốn luôn cúi đầu rụt cổ, đầu tiên ưỡn thẳng lưng.

 

Nàng gả cho Vương Toàn vì thấy thành thật, nhưng kết quả như ý , nếu ngày xưa nàng cũng cơ hội đến trường học, liệu nàng cơ hội xa hơn một chút ?

 

Thời đại quá nhiều ràng buộc đối với nữ giới, nàng cũng chí hướng lớn lao, mắt chỉ một suy nghĩ: Nhất định cho con cái sách, hiểu lý lẽ!

 

Liễu Tuế đúng, 'Nữ t.ử vô tài là đức' chính là lời suông!

 

Nàng ngoại trừ chữ, những việc khác đều chu đến mức thể bắt bẻ, nhưng cũng chẳng nhận sự tôn trọng đáng !

 

Loading...