Nữ Ma Y Thời Hiện Đại Xuyên Thành Ác Bá Một Phương - Chương 54: Ngày Nhớ Đêm Mong

Cập nhật lúc: 2025-12-06 07:32:23
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh hoàng hôn tắt, gió Bắc gào thét, bầu trời u ám, thấp đến mức dường như sắp đè xuống đỉnh đầu .

 

Liễu Tuế mái nhà, thành Ninh An tuyết lớn che phủ, vẫn hoang tàn như , tầm mắt tới, thấy một bóng qua .

 

Nàng đột ngột dốc một ngụm rượu mạnh, sặc mà ho liên tục.

 

Phanh phui âm mưu của nhà họ Tề, nhưng nàng đột nhiên cảm thấy mờ mịt, trong lòng ít nhiều sinh ngăn cách với nhà họ Liễu.

 

Nếu Liễu Tề thật sự cố chấp đến mức đó, liệu sự lựa chọn của Lão Trấn Quốc Công và Liễu lão phu nhân còn như hiện tại ?

 

Ở kiếp nàng là cô nhi, để hòa hợp với nhà, nếu cứ mù quáng bao dung, chỉ để đổi lấy chút lòng thương hại mong manh, liệu nàng nên tiếp tục bảo vệ họ ?

 

Giang Ngọc nhảy lên mái nhà, im lặng xuống, giật lấy túi rượu trong tay nàng uống một ngụm.

 

"Khụ khụ, tiền bạc, tại còn uống loại rượu tệ hại ?"

 

Liễu Tuế mím môi, đôi mắt trống rỗng vô hồn.

 

"Giang Ngọc, chúng thôi, đến một nơi ai quen ."

 

Khóe miệng Giang Ngọc co giật.

 

Lời mà kỳ quái, giống như đang tư bôn (bỏ trốn) !

 

Nếu cẩn thận truyền đến tai Gia, mạng nhỏ của khó giữ nổi!

 

"Cô nương, thật sự nỡ bỏ họ ? Ta từ nhỏ gia đình, cũng nên khuyên thế nào, răng còn lúc chạm lưỡi, huống chi là nhà, luôn sẽ xung đột và mâu thuẫn, hãy bao dung thêm một nữa?"

 

Liễu Tuế , liếc xéo , "Ô hô, giờ ngươi mở miệng cũng là đạo lý lớn , đúng là học!"

 

Giang Ngọc mặt đỏ lên, bực bội nhét túi rượu trở tay nàng.

 

"Vương gia sắp tới Ninh An, tin ?"

 

Liễu Tuế gì, chỉ uống từng ngụm rượu mạnh.

 

"Ha, bổn vương ngươi trung thành đến ."

 

Giọng lạnh lùng và hờ hững truyền đến, Giang Ngọc chỉ thấy da đầu tê dại, cứng đờ như một con rối đầu .

 

Sau đó, nhảy vọt lên, nhanh chóng biến mất.

 

Liễu Tuế, "......?"

 

Gặp quỷ ?

 

Trước mặt xuất hiện một đôi ủng thêu kim tuyến vân mây màu huyền sắc, Liễu Tuế ngẩng đầu, Cảnh Chiêu Thần khoác áo choàng lông hạc màu đen, cổ áo lông cáo đỏ rực càng nổi bật làn da trắng như tuyết của , tóc đen gió thổi rối, khuôn mặt yêu mị lấp lánh.

 

Vị Hoàng đế rốt cuộc gấp gáp đến mức nào, ngay cả cái Tết cũng cho ăn xong, phái kẻ đáng ghét đến .

 

"Không nhận bổn vương ?"

 

Đôi mắt phượng xinh của nheo , như Liễu Tuế.

 

Liễu Tuế dậy, phủi lớp tuyết đọng .

 

"Ồ, khéo thật, tương kiến . Cáo từ!"

 

Cảnh Chiêu Thần, ".......?"

 

Người phụ nữ vô tâm , uổng công ngày nhớ đêm mong bấy lâu, nàng gặp chỉ phản ứng ?

 

Hắn mím môi, Liễu Tuế mặt hôm nay hề ngụy trang, làn da óng ánh như ngọc, ngũ quan tinh xảo chút tì vết, đôi mắt hạnh ướt át, ánh mắt hờ hững xa cách.

 

Ánh mắt Cảnh Chiêu Thần trầm xuống, hô hấp nhẹ nhàng, khom nửa xuống thẳng Liễu Tuế.

 

"Gặp bổn vương mà vui vẻ chút nào ?"

 

Liễu Tuế xong nhíu mày.

 

"Vương gia lời thật là kỳ quái, vốn dĩ quen , gì đến chuyện vui vẻ?"

 

Trên mặt Cảnh Chiêu Thần thoáng hiện sự tức giận, buộc bình tĩnh .

 

"Ha, tiện nghi của bổn vương há dễ chiếm đoạt như ."

 

Khóe môi Liễu Tuế thoáng nở một nụ giễu cợt, tuy chỉ là thoáng qua, nhưng vẫn Cảnh Chiêu Thần thu hết mắt.

 

Cho đến giờ phút , Cảnh Chiêu Thần mới hiểu, mắt thật sự hề đặt lòng, sự xuất hiện rời của căn bản thể lay động cảm xúc của nàng.

 

"Cảnh Chiêu Thần, điều trong đời chỉ là một đời một kiếp một đôi , còn ngươi! Không !"

 

Liễu Tuế cụp mắt, định rời , nhưng Cảnh Chiêu Thần túm trở như xách một con gà con.

 

"Chưa thử qua, bổn vương ?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-ma-y-thoi-hien-dai-xuyen-thanh-ac-ba-mot-phuong/chuong-54-ngay-nho-dem-mong.html.]

Ánh mắt sâu thẳm của Liễu Tuế lướt qua mặt .

 

"Khi Liễu gia gán tội danh vô căn cứ, Vương gia ở nơi nào? Trên đường lưu đày, Vương gia cũng chỉ lạnh lùng , , chúng , chẳng qua chỉ là một quân cờ trong tay Vương gia."

 

Nàng cúi đầu trầm tư một lúc lâu.

 

"Vương gia hành sự hẳn cân nhắc chu , chuẩn sẵn đường lui. Ta nguyện ý quân cờ, bày mưu tính kế, xung phong hãm trận......"

 

Ánh mắt Cảnh Chiêu Thần càng thêm sâu thẳm.

 

Ý của nàng hiểu rõ, cam tâm quân cờ mặc sắp đặt, ràng buộc, nhưng nhất quyết chịu nữ nhân của Cảnh Chiêu Thần !

 

"Ngươi bổn vương ý đó......"

 

Liễu Tuế vuốt ve cổ áo nắm nhăn nhúm, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nở một nụ rạng rỡ.

 

"Người còn giá trị lợi dụng, thì vẫn hơn là quân cờ vứt bỏ. Vương gia hẳn sẽ ở Ninh An khá lâu, việc gì cứ việc dặn dò."

 

Chỉ cần lợi để kiếm, đừng qua sông đoạn cầu, việc lật án cho Liễu gia chẳng còn xa vời!

 

Sắc mặt Cảnh Chiêu Thần lạnh hẳn.

 

"Ngươi bổn vương Liễu gia lật vụ án?"

 

Liễu Tuế nhạt, "Hiếu đạo lớn hơn trời, những gì , chỉ cầu điều . Vương gia thông minh hơn , đáng lẽ ngay từ đầu nên đoán ."

 

Cảnh Chiêu Thần chằm chằm Liễu Tuế lâu, "Được."

 

Liễu Tuế nếu như suy nghĩ về phía xa, dường như đang hồi tưởng điều gì đó.

 

"Vương gia theo sát đoàn lưu đày suốt chặng đường, là vì binh phù của Bình Dương quân ?"

 

Ánh mắt Cảnh Chiêu Thần sâu thẳm, " , nếu là vài , thậm chí là trăm , bổn vương sẽ nghi ngờ gì, nhưng thi cốt của mấy vạn biến mất một cách kỳ lạ, tìm kiếm khắp nơi thấy....."

 

"Vị là vì chuyện nên mới kiêng kỵ Liễu gia?"

 

Cảnh Chiêu Thần , chỉ khẽ gật đầu.

 

"Vậy Vương gia cũng tin rằng họ sẽ ôm binh tự trọng, dùng quân công để uy h.i.ế.p ?"

 

Cảnh Chiêu Thần khẽ một tiếng, che môi nàng.

 

"Nếu bổn vương tin, Liễu gia chỉ lưu đày đơn giản như ."

 

Phải , từ xưa đến nay quân vương đều kiêng kỵ kẻ nắm trọng binh, thi cốt của tam thúc và tám vạn Bình Dương quân thể tìm thấy, đây là một cái gai mắc kẹt trong lòng Thiên tử, việc tru di cửu tộc Liễu gia là sự khoan dung lớn nhất.

 

Mười lăm vạn ngân lượng cứu trợ thiên tai thể lặng lẽ xuất hiện trong thư phòng Trấn Quốc Công phủ, việc cũng trở nên hợp lẽ.

 

"Binh phù tổ phụ."

 

Giọng Liễu Tuế bình tĩnh, điều càng khiến Cảnh Chiêu Thần chút bực bội.

 

"Hôm nay bổn vương về những chuyện , ngươi hãy cho bổn vương , giữa ngày Tết lớn như cớ một ở đây uống rượu?"

 

Liễu Tuế , "Ta một , chỉ là Vương gia xuất hiện đúng lúc, dọa chạy mất ."

 

Cảnh Chiêu Thần nghẹn lời, thô bạo giật lấy túi rượu trong tay nàng.

 

"Vương gia, Giang Ngọc uống qua."

 

Túi rượu tạo thành một đường vòng cung mắt, lướt qua mắt Liễu Tuế.

 

......??

 

"Phụ ngươi c.h.ế.t, chỉ là hiện tại tiện Ninh An."

 

Liễu Tuế chút xúc động, nhưng cũng chỉ là trong chốc lát.

 

"Đa tạ Vương gia."

 

Hoàng gia vô tình, dù một giây là đao quang kiếm ảnh, giây vẫn mặt đổi sắc, sinh mạng đối với họ chẳng qua là cỏ rác.

 

Cảnh Chiêu Thần là một giỏi che giấu cảm xúc, hung bạo, tàn nhẫn chỉ là vẻ ngoài giả tạo để tự bảo vệ .

 

Hắn từng bước tính toán, khắp nơi mưu lược, thể để chuyện nhi nữ tư tình cản trở tiền đồ.

 

Rõ ràng đây thấy c.h.ế.t cứu, nhưng giờ thể dửng dưng bỏ qua.

 

Có lẽ chỉ như , mới thể giữ trong triều đình đầy biến động, cuối cùng đạt mục đích.

 

"Liễu Tuế, ngươi thật sự hiểu bổn vương ?"

 

Liễu Tuế ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm mang theo chút giận dữ của Cảnh Chiêu Thần.

 

"Ta tìm hiểu! Chỉ sống ."

 

 

Loading...