Nữ Ma Y Thời Hiện Đại Xuyên Thành Ác Bá Một Phương - Chương 53: Kẻ Chủ Mưu Đứng Sau
Cập nhật lúc: 2025-12-06 07:32:22
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Liễu Tuế khẽ một tiếng, tay nghịch con d.a.o găm trong tay.
"Ngươi tưởng lửa là do bọn phóng hỏa?"
Tề Ngọc im lặng, gật đầu.
"Đồ ngu xuẩn! Ta và nhà họ Tề oán thù, chỉ vì nửa bao lương thực thô mà diệt khẩu ư? Hãy dùng cái đầu heo của ngươi mà suy nghĩ cho kỹ ."
Giang Ngọc tiến lên một bước, dùng kiếm hất cằm .
"Kẻ chủ mưu tất cả chuyện là ai? Chỉ với cái đầu của Tề Hoài, thể nghĩ những điều ! Nhà họ Tề cũng thật sự kết tội lưu đày ?"
Tề Ngọc tính toán, ấp úng định lừa dối qua chuyện.
"A— !"
Môi đỏ Liễu Tuế cong lên, khẽ thốt một chữ.
"Ba!"
Tề Ngọc cố gắng chống dậy, đầu đập xuống đất kêu bốp bốp.
"Người đó chỉ liên lạc với phụ , phận của , việc đều theo lời dặn dò, nếu lời, nhà họ Tề sẽ thật sự bao giờ trở Kinh thành nữa."
"Vậy phụ vẫn còn sống?"
Tề Ngọc gật đầu, nhưng đó nhanh chóng lắc đầu.
"Lúc bắt quả thật còn sống, nhưng thà c.h.ế.t chứ chịu bỏ độc thức ăn cho các ngươi, lúc cứu thoi thóp, thật sự còn sống c.h.ế.t."
"Liễu gia lưu đày, tại cứ nhất định lấy mạng bọn ?"
Tề Ngọc liếc Lão Trấn Quốc Công đang hiên im lặng, định mở miệng, một ám khí sắc lạnh đ.á.n.h trúng Tề Ngọc.
"Phù..."
Tề Ngọc trợn tròn mắt, c.h.ế.t nhắm mắt!
Giang Ngọc đuổi theo, một khắc trở về, lắc đầu với Liễu Tuế.
"Tổ phụ, chữ Phù ý gì?"
Lão Trấn Quốc Công mím môi, một lời.
Giang Ngọc kéo Liễu Tuế sang một bên, dùng giọng chỉ hai thấy.
"Trận chiến năm đó vô cùng bi tráng, tám vạn đại quân cuối cùng chỉ tìm thi cốt của hai vạn , những còn sống thấy , c.h.ế.t thấy xác, trong đó cả phụ của ..."
Liễu Tuế im lặng, thái độ của tổ phụ thì chắc chắn nội tình, chỉ là hiện giờ tiện tiết lộ.
may mắn là Liễu Tề còn sống!
May mắn , tính tình đại biến là Liễu Tề! Tảng đá lớn đè nặng trong lòng Liễu Tuế đột nhiên biến mất, nàng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Liễu lão phu nhân ngã chiếc ghế dài hiên.
"Ta ... Tề nhi sẽ như thế! Con cháu Liễu gia là kẻ vong ân bội nghĩa!"
Liễu Tuế chạy nhanh tới bên Liễu lão phu nhân, lấy kim bạc châm huyệt vị của bà.
"Tổ mẫu, đúng, phụ kẻ ích kỷ như , yên tâm, con nhất định sẽ tìm ."
Lão Trấn Quốc Công thở dài một tiếng, đôi mắt đục ngầu về phía xa.
"Không cần tìm, Tề nhi nhất định đang sống ở một nơi nào đó."
Nói xong, khom lưng về phía sương phòng của , trông như già cả chục tuổi.
Ánh sáng mờ mờ lóe lên nơi chân trời, đêm Giao thừa trôi qua trong sự bối rối, lo lắng.
Liễu Tuế chiếc sập nhỏ cạnh cửa sổ, hai tiểu đoàn t.ử đang ngủ chảy nước miếng trong chiếc giường gỗ nan.
"Ôi, hai đứa cùng chịu khổ , đại tỷ sẽ cố gắng hết sức để các con lo lắng về cơm áo, các con ngoan, lời nương ."
Trương thị khẽ mở mắt, "Tuế Tuế."
Liễu Tuế còn kịp mang giày, mấy bước chạy đến giường, ngón tay đặt lên mạch đập của Trương thị.
"Nhị thẩm cuối cùng cũng tỉnh , nếu đau chịu nổi thì với một tiếng, thể dùng ngân châm giúp giảm đau một chút."
Trương thị khẽ lắc đầu, đưa tay dịu dàng vuốt ve má Liễu Tuế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-ma-y-thoi-hien-dai-xuyen-thanh-ac-ba-mot-phuong/chuong-53-ke-chu-muu-dung-sau.html.]
"Lại thêm hai đứa há miệng chờ ăn , đợi tháng, nhị thẩm cũng sẽ tìm một công việc, thể để con một vất vả."
Liễu Tuế cong khóe mắt, móc từ trong lòng mấy tờ ngân phiếu nhét tay Trương thị.
"Sau nhờ nhị thẩm vất vả chăm sóc bốn đứa nhỏ , chuyện tiền bạc cần lo lắng, bản lĩnh lớn, nuôi dư dả."
Trương thị trách mắng vỗ nàng một cái, nhét ngân phiếu tay Liễu Tuế.
"Số tiền con đưa nhị thẩm vẫn dùng tới, con cứ giữ lấy."
"Được, đảm bảo sẽ giúp nhị thẩm dưỡng thật , để mấy năm nữa sinh thêm cho vài ."
Trương thị lườm nguýt nàng, "Hai đứa suýt lấy mạng , nếu con, mẫu t.ử ba chúng khó lòng sống nổi."
Liễu Tuế , nép bên cạnh Trương thị.
"Nhị thẩm, chắc chắn là một nương ..."
Trương thị nghiêng đầu nàng, nàng nhắm mắt ngủ say.
Trong phòng than sưởi cháy nóng, khung cửa sổ cũng dán giấy dầu mới, còn dán cả những con chim khách cắt xén xiêu vẹo.
"Liễu gia con thật ."
Tay Trương thị nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, hai đứa trẻ ngủ ngon lành, khóe môi nở một nụ .
"Hai đứa đại tỷ như , quả là phúc khí tu ba đời, kính trọng, yêu thương nàng."
Hạ Tinh và Thu Thủy vài , cho các tiểu gia hỏa uống cháo gạo, thấy Liễu Tuế và Trương thị ngủ say, nỡ đ.á.n.h thức.
Tiểu gia hỏa ăn no, đạp đạp đôi chân ngắn cũn, chép chép miệng, chốc lát ngủ .
Giấc ngủ kéo dài thẳng đến khi mặt trời lặn về Tây, Liễu Tuế dậy, vươn vai thật dài, hai đoàn t.ử phấn nộn, cảm thấy tinh thần sung mãn.
Trường tư thục đây đóng cửa mở , Tạ Yên dùng trọng kim mời ba vị từ Giang Nam đến giảng dạy.
Tiền học phí mang tính tượng trưng, mỗi đứa trẻ chỉ thu ba văn, bữa trưa sẽ do tư thục bao lo.
Liễu Tuế nghĩ thể để Tạ Yên chi hết, bèn lấy một trăm lượng dùng việc ăn uống của và tu sửa tư thục.
Phùng Chấn chuẩn sân viện độc lập trong Thành Thủ phủ cho ba vị , tiện cho việc bảo vệ an , cũng thể thường xuyên quan sát nhân phẩm.
Liễu Tuế tặng Tạ Yên ba hũ trứng vịt muối và ba hũ dưa muối quà đầu năm, lễ vật tuy nhẹ nhưng là thứ Tạ Yên từng ăn, ban đầu thấy mới lạ, bữa sáng thể thiếu .
"Tuế Tuế, cái cũng là do con nghĩ ? Chua cay khai vị, mỗi ngày nếu ăn một chút, cảm giác ăn cơm cũng còn vị gì gì nữa."
Liễu Tuế gật đầu, "Phu nhân thấy món trứng vịt hương vị ?"
Tạ Yên chuyên ăn lòng đỏ trứng chảy dầu, còn lòng trắng thì gắp bát Phùng Chấn.
"Mặn mà thơm ngon, ở Giang Nam cũng từng ăn qua."
Thấy ánh mắt Tạ Yên sáng rực, Liễu Tuế nàng phát hiện cơ hội kinh doanh mới.
"Phu nhân tha cho ! Công thức tặng ! Xem như cảm tạ đại ân dùng trọng kim mời , vàng giá, tri thức vô giá, Phùng đại nhân phu nhân như thế , quả là ba đời may mắn!"
Phùng Chấn c.ắ.n một miếng trứng vịt lòng đỏ, thầm lườm nguýt trong lòng.
Vị phu nhân từ khi cưới cửa từng dịu dàng lấy một , đêm tân hôn còn đạp một cú xuống giường.
Phu cương (đạo chồng), trò , từng tồn tại!
Phùng Chấn uống hết bát cháo trong một , lau miệng.
"Phải Liễu Tuế, chuyện phụ con cũng thể cứ kéo dài như , định dâng tấu, rằng ông đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo, chữa trị mà qua đời, như thế cũng để bịt miệng những kẻ ."
Liễu Tuế suy tư, gật đầu.
"Phùng đại nhân suy nghĩ chu , dân nữ ở đây tổ phụ tạ ơn đại nhân!"
Phùng Chấn xua tay, lườm nguýt nàng.
"Lúc riêng tư đừng gọi đại nhân phu nhân nữa, xa cách lắm, hiện giờ ngân lượng triều đình tới tay , con hãy nghĩ cách giúp để trùng tu Ninh An."
Liễu Tuế mím môi, ngoan ngoãn gọi một tiếng Bá phụ, Bá mẫu.
Tạ Yên kéo khóe mắt, toe toét.
"Tuế Tuế thật ngọt miệng, xem thêm mấy nếp nhăn , lúc riêng tư cứ gọi như thế."
Nói xong, nàng tháo chiếc vòng bạc cổ tay xuống đeo tay Liễu Tuế.