Nữ Ma Y Thời Hiện Đại Xuyên Thành Ác Bá Một Phương - Chương 39: Ai Cho Ngươi Cái Mặt Đó

Cập nhật lúc: 2025-12-06 04:56:29
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngày hôm .

 

Trời còn sáng hẳn, Xuân Hạnh bắt đầu bận rộn trong nhà bếp.

 

Lửa bếp cháy bừng bừng, trong nồi sắt cho hai nắm ngô băm, rõ chủ nhân thích khẩu vị thế nào, c.ắ.n răng đau lòng bỏ thêm một nắm gạo trắng.

 

Trong cái thúng tre đặt mấy củ cải trắng mọng nước, rửa sạch thái sợi, chần qua nước sôi, cuối cùng trộn với dầu mè.

 

Bánh màn thầu ngũ cốc treo xà nhà, chỉ cần hấp nóng là thể ăn .

 

Lúc Liễu Tuế thức dậy, bữa sáng bày biện gọn gàng bàn, Xuân Hạnh ngượng nghịu nhéo góc áo.

 

"Không tiểu thư thích ăn gì, nên nô tỳ chuẩn theo kiểu bình thường ở nhà."

 

Liễu Tuế kéo tay nàng, bảo nàng xuống bên cạnh Liễu An, và giới thiệu sơ qua về lai lịch của nàng với trong Liễu gia.

 

"Chúng với , ngoài đừng lỡ lời."

 

Lão Trấn Quốc Công gật đầu, bưng cháo lên húp một ngụm, ôn hòa cất lời.

 

"Cháo nấu mềm nhừ, tệ."

 

Liễu Lão phu nhân Xuân Hạnh thấp bé cao bằng bếp lò với ánh mắt trìu mến: "Sau nấu ăn cẩn thận một chút, đừng để bỏng."

 

ý đồ của Liễu Tuế, nếu cứ cố chấp cho nha đầu việc, nàng sẽ ăn ngủ yên, hơn nữa cũng khó giải thích với ngoài.

 

Xuân Hạnh gật đầu, dậy, nhưng tay Liễu An nắm chặt.

 

"Cứ ăn cùng chúng , đông ăn mới ngon."

 

Xuân Hạnh lén Liễu Tuế, thấy nàng dịu dàng, mới dám đặt m.ô.n.g xuống mép ghế.

 

Ăn sáng xong, nàng giành lấy việc rửa bát từ tay Liễu Bình.

 

"Sau những việc nặng nhọc cứ để ."

 

Thấy Liễu Tuế gì, Liễu Bình đành thôi, để mặc Xuân Hạnh nhanh nhẹn dọn dẹp.

 

Liễu Tề bưng , ngoài cửa sổ thất thần, thở dài thườn thượt.

 

"Ngọn lửa ở Tề gia là do ngươi phóng hỏa?"

 

Liễu Tuế như Liễu Tề, đầy vẻ trào phúng.

 

"Phụ khẳng định như , bằng chứng ? Chuyện nha môn còn kết luận, phụ vội vàng định tội cho ."

 

Tay Liễu Tề cầm chén run lên, sắc mặt khó chịu.

 

"Bây giờ phụ , đến hỏi một câu cũng ? Suy tính , ở Ninh An , mâu thuẫn với Tề gia chỉ ngươi thôi."

 

Buổi sáng tin, đầu tiên nghĩ đến là Liễu Tuế, nếu về sự tàn nhẫn tay, ai thể so sánh với nàng!

 

"Hỗn láo!"

 

Lão Trấn Quốc Công giận dữ quát lên, đập mạnh xuống mặt bàn.

 

"Chuyện căn cứ tùy tiện gán lên Tuế nha đầu, ngươi đây là chê con bé sống quá lâu ? Nếu để kẻ tâm , con bé thể yên ư? Liễu gia sẽ chịu kết cục gì?"

 

Liễu Tề lắp bắp, nhưng vẫn phục mà trừng mắt Liễu Tuế.

 

"Dù con , ngoài cũng sẽ nghi ngờ con bé tiên. Lúc đó chỉ là nửa túi ngô, cho thì cho , hà tất bức quá đáng, Tề Ngọc đ.á.n.h bán sống bán c.h.ế.t, ai mà chẳng Liễu Tuế tâm địa độc ác, Liễu gia chúng việc chừa đường lui."

 

Liễu Tuế xoa bóp lưng cho tổ mẫu, ngón tay ấn huyệt vị của bà.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-ma-y-thoi-hien-dai-xuyen-thanh-ac-ba-mot-phuong/chuong-39-ai-cho-nguoi-cai-mat-do.html.]

Thấy lên tiếng, lời của Liễu Tề càng lúc càng hồ đồ.

 

"Ta thấy gia nghiệp thể để nó nắm quyền, một cô gái, suy nghĩ vấn đề quá đơn giản, xử lý việc cũng đủ khéo léo. Ta rảnh rỗi việc gì , chi bằng tiền bạc cứ để quản lý, dù cũng hơn là để ngoài buôn chuyện, Liễu gia gia phong đắn."

 

Liễu Bình tức đến bốc khói, ở kinh thành phát hiện đại ca là một tên hỗn xược phân biệt trái đến . Giờ đây nhà nhà thắt lưng buộc bụng qua ngày, thế mà Liễu Tuế hề keo kiệt dùng t.h.u.ố.c cho , cách vài hôm mua xương về nấu canh bồi bổ cho .

 

Củi, gạo, dầu, muối, thứ nào mà cần đến tiền bạc?

 

"Ngươi xứng đáng để lời ?"

 

Liễu Lão phu nhân khẽ mở mắt, vỗ vỗ mu bàn tay Liễu Tuế, uống cạn bát t.h.u.ố.c còn .

 

"Nấu cháo cho bao nhiêu gạo? Đốt lửa thêm bao nhiêu củi? Gạo trắng một thạch giá bao nhiêu tiền? Những điều ngươi ? Trước đây ở Trấn Quốc Công phủ, ngươi là kẻ chỉ há miệng chờ sung! Người trăm sự vô dụng là thư sinh, thấy quả thực sai chút nào!"

 

"Thực sự gặp khó khăn, mấy cái lễ nghi liêm sỉ, chi hồ giả dã của ngươi thể nuôi no bụng cả nhà ? Một ngay cả cỏ dại và lúa mạch còn phân biệt , dám giáo huấn Tuế nha đầu, ai cho ngươi cái mặt lớn như ?"

 

Liễu Tuế yên lặng khuôn mặt Liễu Tề dần dần sầm xuống, đột nhiên bật .

 

"Chân Phụ gần như bình phục, đợi Thành Thủ lên nhậm chức, cũng sẽ công việc mới giao xuống, đến lúc đó tiền ngươi kiếm , lấy một xu, phòng bếp cũng sẽ nấu cơm cho ngươi nữa, hoặc là với Vương đại nhân một tiếng, chia cho ngươi một sân viện riêng ?"

 

Liễu Tuế những lời vô cùng bình tĩnh, ánh mắt Liễu Tề cũng hề gợn sóng. Thay lúc bình thường thấy những lời , nàng chắc chắn sẽ suy sụp, nhưng nàng thể yếu đuối, tính mạng của cả một đại gia đình đều đặt vai nàng, nàng thời gian để suy sụp!

 

Liễu Tề tổ phụ, Lão Trấn Quốc Công chỉ yên lặng bưng bát, nhấp từng ngụm rượu sâm tu do Liễu Tuế ngâm.

 

Ông hề lên tiếng, nếu thật sự dọn ngoài, ước chừng ngay cả một bữa cơm nóng cũng ăn. Hơn nữa, Thành Thủ mới sắp nhậm chức, vạn nhất còn niệm tình cũ, cuộc sống của Liễu gia sẽ dễ thở hơn nhiều.

 

Thân phận hiện tại của Liễu Tuế chắc chắn thể chính thê của trưởng t.ử Phùng gia, nhưng dù nâng thất, Liễu gia cũng sẽ khác xưa.

 

Hắn điên mới chọn lúc phân nhà sống riêng!

 

"Mẫu đừng nóng giận, nhi t.ử nhất thời lỡ lời, chỉ là Liễu Tuế qua tuổi cập kê, cũng đến lúc gả chồng. Phùng gia chút lương tâm..."

 

Lão Trấn Quốc Công ném mạnh cái chén trong tay mặt Liễu Tề.

 

"Ngươi đây là định bán con cầu vinh ? Liễu gia chuyện như , Thành Thủ mới nhậm chức, trong phủ chắc chắn thiếu hầu, thấy ngươi quả là hợp lắm!"

 

Không đợi Liễu Tề mở miệng, Lão Trấn Quốc Công lên, quanh tỏa hàn ý lạnh lẽo.

 

"Chuyện của Liễu Tuế do tự nàng quyết định, nàng gả gả, ai quyền can thiệp ép buộc!"

 

Ông đầu Liễu Tề, đang bát đập chảy m.á.u mũi, giọng nghiêm khắc.

 

"Đợi ngươi phân công việc, lập tức dọn ngoài! Liễu gia nuôi loại tiện cốt đầu!"

 

Liễu Tề 'phịch' một tiếng quỳ xuống, ánh mắt chút ngơ ngác.

 

"Phụ , đừng hồ đồ, cho cùng Liễu Tuế cũng là con gái, thể ở Liễu phủ cả đời. Đợi Hằng nhi lớn hơn một chút, gia nghiệp chẳng vẫn giao tay nó ? Nếu để một trưởng tỷ gả , chẳng sẽ chọc gãy xương sống, vững mặt ?"

 

Liễu Hằng ngơ ngẩn phụ , đầu tiên cảm thấy thật xa lạ, xa lạ đến mức khiến bé sinh lòng chán ghét.

 

"Nếu bán trưởng tỷ mới đổi vinh quang, Hằng nhi thà cả đời quan! Ai dám lưng nghị luận trưởng tỷ, con sẽ nhổ lưỡi bọn họ! Những kẻ chuyên lo chuyện nhà cửa tầm thường, con khinh thường bạn với họ!"

 

Trời sáng hẳn, trận tuyết lớn kéo dài suốt một đêm cuối cùng cũng ngừng rơi, ánh mắt đều đổ dồn về phía Liễu Hằng.

 

Cậu bé nhỏ tuổi cố gắng ưỡn thẳng lưng, thần sắc nghiêm túc từng , giữa hàng mày toát lên vẻ cương trực, kiên nghị.

 

"Chỉ cần trưởng tỷ đồng ý, Liễu gia vĩnh viễn do trưởng tỷ chủ!"

 

Liễu Hằng cúi đầu hành đại lễ thật sâu với tổ phụ và tổ mẫu: "Hằng nhi sách đây."

 

Khi ngang qua Liễu Tề, bé thậm chí dừng lâu, chỉ là ánh mắt chất chứa sự thất vọng thể thành lời.

 

Lão Trấn Quốc Công nghi ngờ gì là kinh ngạc, Liễu Hằng mới năm tuổi, trải qua một loạt biến cố, những tự hủy hoại bản , mà trái nội tâm càng thêm kiên cường, khiến cảm khái động lòng!

 

Loading...