Nữ Ma Y Thời Hiện Đại Xuyên Thành Ác Bá Một Phương - Chương 289: Chỉ Thiếu Gió Đông

Cập nhật lúc: 2025-12-06 07:55:24
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

  Tất cả trẻ em trong tộc Hô Liệt Cáp Tề đều thuận lợi học đường.

 

Tiên sinh quản giáo vô cùng nghiêm khắc, cùng lúc dạy chữ, cũng dạy chúng đạo lý đối xử bình đẳng với .

 

, khi nhóm trẻ em sống nhiều năm thảo nguyên rụt rè trong học đường, chúng gặp sự chế giễu lạnh nhạt như tưởng tượng.

 

Các bạn học tươi chào đón, thậm chí còn lén lút lấy những món ăn vặt tự mang để chia sẻ.

 

Trẻ con tựa như một tờ giấy trắng tinh khôi, bản tính vốn lương thiện, ngươi dạy chúng điều gì, chúng sẽ thể hiện điều đó.

 

Sự giáo dưỡng , tầm xa rộng sẽ mang lợi ích cho cuộc đời chúng!

 

Lũ trẻ hòa hợp với , khuôn mặt nhỏ bé tràn đầy nụ mãn nguyện và hạnh phúc.

 

Mỗi ngày dùng bữa, chúng líu lo chia sẻ những điều học và hôm nay.

 

Những đầu óc ăn, bắt đầu mở quầy hàng buôn bán nhỏ.

 

Còn những chất phác thật thà, Hồ Vạn thì sắp xếp cho họ việc tại các cửa hàng.

 

Thu nhập định, nhà cửa ấm áp, khuôn mặt khắc khổ của họ cuối cùng cũng nở nụ mãn nguyện.

 

Đời , còn gì hối tiếc nữa!

 

Thế nhưng, Liễu Tuế và Cảnh Chiêu Thần bên hiếm khi xảy xung đột.

 

“A Chiêu, chính sự quan trọng hơn, cần lo lắng cho !”

 

Cảnh Chiêu Thần nhíu mày, im lặng hồi lâu .

 

Không khí nặng nề từng .

 

Chuyện ở Kinh thành ngày càng gay gắt, Cảnh Chiêu Thần dù cũng buộc về để định cục diện.

 

Liễu Tề dù cũng chỉ là Đại Lý Tự Khanh, nhiều việc vẫn cần Cảnh Chiêu Thần đích mặt mới thể trấn áp .

 

Các đại thần hoang mang lo sợ yên, Hoàng đế băng hà, tuy cần thiết lên triều mỗi ngày, nhưng lòng họ cứ như chiếc thùng rơi xuống giếng, bồn chồn lo lắng!

 

Thừa tướng trúng phong, miệng méo mắt lệch, ngay cả nhà xí cũng xong, gì đến việc bày mưu tính kế cho bọn chúng.

 

Thái t.ử mất tích, tựa như bốc khỏi nhân gian.

 

Hiện giờ bọn chúng quần long vô thủ, hoảng loạn là điều tất yếu!

 

Cảnh Chiêu Thần yên lòng để Liễu Tuế một đến Hoài Nghĩa.

 

Vì chuyện , hai tranh cãi dứt.

 

Cảnh Chiêu Thần hiểu rõ trong lòng, phương pháp Liễu Tuế là đúng, về kinh thành chủ trì đại cục, đó để Cảnh Hằng danh chính ngôn thuận đăng lên vị trí .

 

Lý trí mách bảo , đến lúc trở về .

 

tình cảm là một suy nghĩ khác.

 

Chuyến , ít thì một năm, nhiều thì ngày về vô định!

 

Liễu Hằng, đúng, giờ đây gọi là Cảnh Hằng!

 

Vị Hoàng đế còn niên thiếu đăng cơ, bên cạnh nào đáng tin cậy, ngai vàng rốt cuộc cũng khó mà vững.

 

Bởi , với tư cách là Nhiếp Chính Vương, vẫn cần tạm thời giúp giám sát quốc chính, cho đến khi thể tự gánh vác việc.

 

Thấy sắc mặt nặng nề, thủy chung lời nào, Liễu Tuế thở dài một tiếng.

 

"Ta chẳng chia xa cùng ư? tình cảnh hiện giờ, cho phép chúng lưu luyến nhi nữ tình trường, đạo lý quốc an gia mới an, hẳn là hiểu rõ hơn mới ."

 

Cảnh Chiêu Thần đặt chén trong tay xuống, ngước mắt.

 

"Vậy ít nhất hãy cho phép bổn vương qua năm hẵng , Tuế Tuế nhẫn tâm để bổn vương cô độc một ?"

 

Thấy bày vẻ mặt cố tình gây rối đáng yêu , Liễu Tuế nhịn bật .

 

Băng tan tuyết chảy.

 

"Ta ghét nhất là ăn Tết, hễ gần Tết Nguyên Đán là sẽ rời kinh, bận rộn chính sự, giờ đây trở nên nũng nịu ."

 

Cảnh Chiêu Thần cứng miệng .

 

"Trước bổn vương gặp nàng, việc qua năm đương nhiên là quan trọng, nhưng giờ đây, rốt cuộc khác !"

 

Liễu Tuế chống khuỷu tay lên đùi , ngẩng đầu , gương mặt đầy vẻ ranh mãnh.

 

"Vậy chúng mỗi lùi một bước, ?"

 

Cảnh Chiêu Thần thấy nàng như , thầm than một tiếng chẳng lành.

 

Quả nhiên nàng tiếp tục .

 

"Đêm ba mươi sẽ pháo hoa, cùng xem xong, mùng một liền xuất phát, như ? Như thế cũng xem như là cùng ăn Tết ."

 

Cảnh Chiêu Thần nghiến răng, lời gần như là nghiến từ kẽ răng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-ma-y-thoi-hien-dai-xuyen-thanh-ac-ba-mot-phuong/chuong-289-chi-thieu-gio-dong.html.]

 

"Biết ngay nha đầu nàng tâm địa cứng rắn! Phải qua Rằm tháng Giêng mới tính là năm qua xong!"

 

Ánh mắt Liễu Tuế long lanh sóng nước, nhẹ nhàng mổ một cái lên môi Cảnh Chiêu Thần.

 

Chàng mở miệng, môi tiếp nhận một nụ hôn nữa.

 

Ngay đó, bàn tay nhỏ của Liễu Tuế dịu dàng vuốt ve cặp mày tuấn tú, đôi mắt và yết hầu gợi cảm của .

 

Giọng nàng mềm mại, mang theo vài phần mê hoặc.

 

"A Chiêu, nếu yên tâm như thế, chi bằng... đêm nay liền ngủ cùng ! Như sẽ cần lo lắng nữa!"

 

Cảnh Chiêu Thần nước bọt của chính sặc đến ho khan liên tục.

 

Liễu Tuế nhẹ nhàng vỗ lưng , nhưng bàn tay an phận, dọc theo lồng n.g.ự.c rắn chắc của mà trượt xuống ...

 

Cảnh Chiêu Thần chỉ cảm thấy nơi bụng dường như sóng nhiệt cuộn trào điên cuồng, m.á.u huyết đổ dồn về một chỗ.

 

"Tuế Tuế... ưm!"

 

Cảnh Chiêu Thần dựa ý chí lực cuối cùng, vặn dừng động tác tiếp theo.

 

"Bổn vương hứa với nàng, sẽ dùng tám kiệu lớn rước nàng cửa! Đến lúc đó, bổn vương tùy nàng xử trí."

 

Giọng khàn đặc, mang theo tình ý dứt.

 

Liễu Tuế lười biếng liếc một cái, mở miệng, c.ắ.n lấy yết hầu đang lăn lộn của .

 

"Được, một lời định!"

 

Tuyết lông ngỗng bay lả tả rơi xuống, hoa mai trong viện nở rộ thắm tươi.

 

Cuối cùng, Cảnh Chiêu Thần vẫn thể cưỡng Liễu Tuế, rời khỏi Kỳ Kì Thành buổi sáng sớm mùng một Tết Nguyên Đán.

 

Liễu Tuế trốn ở bên cổng thành, mãi cho đến khi còn thấy xe ngựa của nữa, nàng mới thu hồi tầm mắt, đôi mắt đỏ hoe.

 

Người cỏ cây, ai mà vô tình!

 

Huống hồ, tấm lòng nàng yêu mến Cảnh Chiêu Thần, nào kém gì !

 

quốc nạn đang cận kề, nàng và thể ích kỷ chỉ lo lắng cho cảm xúc của riêng !

 

Vẫn còn bao nhiêu bách tính đang chìm trong cảnh nước sôi lửa bỏng!

 

Bọn họ là đấng cứu thế!

 

cũng dốc hết sức lực để bảo vệ Đại Chiêu chịu thêm tổn thất nặng nề nữa.

 

Nạn đói kết thúc, đón thêm một mùa đông lạnh lẽo nhất trong lịch sử Đại Chiêu.

 

Năng lực hai bọn họ hữu hạn, nhưng dù là như , cũng dốc hết sức lực, hiệu triệu bách tính tự cứu !

 

Hiện giờ vạn sự chuẩn xong, chỉ còn thiếu gió đông!

 

Mà Cảnh Hằng, chính là gió đông !

 

Đại Chiêu cần một vị minh quân lòng nhân từ, nếu tình hình sẽ chỉ ngày càng tồi tệ, cuối cùng các quốc gia khác thôn tính!

 

Nước mất nhà tan, bọn họ đành lòng!

 

Hoàng đế c.h.ế.t, Cảnh Chiêu Thần cũng cần bó tay bó chân nữa.

 

Cấm quân trong tay Cảnh Chiêu Thần, Long Hổ quân đóng quân ngoài thành vốn dĩ chỉ theo lệnh Nhiếp Chính Vương.

 

Long Hổ quân tiến thành, an ninh hỗn loạn trong chốc lát trở nên trật tự đấy.

 

Những kẻ thừa nước đục thả câu, kiếm chuyện gây sự, cũng còn dám lộ diện nữa.

 

Còn về phần các đại thần, Cảnh Chiêu Thần nương tay, g.i.ế.c một ai.

 

Trừ những kẻ cận bên Thái tử, thì hoặc là cởi giáp về quê ruộng, hoặc là về quê dưỡng lão.

 

Năm đó, Đại Chiêu ban bố tân luật.

 

Những thành trấn thiên tai nghiêm trọng, miễn trừ mười năm thuế má, tất cả ruộng đất giao cho tá điền.

 

Quan viên Mục Thành đồng loạt xử trảm mùa thu, tài sản sung quốc khố.

 

Yến Thành, Túc Thành và Quan Châu, giao cho Nhiếp Chính Vương thống nhất quản lý.

 

Phùng Chấn Tri phủ Giang Nam, giám sát việc tu sửa kênh đào, tất cả quan viên tư thông với Thừa tướng, lập tức c.h.é.m đầu thị chúng!

 

Ninh An còn là đất lưu đày, Lĩnh Nam theo kiến nghị của Liễu Tuế, bắt đầu trồng vải!

 

Bình Dương quân cũ sáp nhập Long Hổ quân, Hồ Vạn tướng quân, bảo vệ kinh thành thái bình!

 

Ngoài , án Trấn Quốc Công phủ thực chất là vu oan, Thừa tướng và Thái tử, những kẻ thúc đẩy vụ án, chung giam cầm, đến c.h.ế.t ngoài!

 

Đến đây, án tham ô của Trấn Quốc Công phủ sáng tỏ thiên hạ!

 

Loading...