Nữ Ma Y Thời Hiện Đại Xuyên Thành Ác Bá Một Phương - Chương 270: Cùng Sống Cùng Chết

Cập nhật lúc: 2025-12-06 07:53:57
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hồ Vạn cẩn thận liếc Cảnh Chiêu Thần, há miệng định , nhưng cuối cùng vẫn hỏi gì.

 

Ngay cả cũng nhận sự , Lý Tri Niên càng tinh tế, sự khó xử từ thần sắc của Cảnh Chiêu Thần và Liễu Tuế.

 

"Gia, xảy chuyện gì ? Có điều gì chúng thể giúp ?"

 

Cảnh Chiêu Thần xua tay.

 

"Những việc hãy đợi thời gian bàn kỹ, giờ ai hãy cho bổn vương Mạc Thành hiện đang trong tình cảnh nào?"

 

Mặc Liên Thành hôm nay bận rộn dẫn kiểm tra tình trạng nhà cửa trong thành. Tuyết lớn như khiến nhiều mái nhà của bách tính chịu nổi sức nặng, may mắn bọn họ đến kịp thời nên ai thương vong.

 

An trí bách tính xong xuôi, y ngừng nghỉ chạy về quân doanh.

 

Vừa mới đến nơi, y tin Cảnh Chiêu Thần cùng đoàn tùy tùng tới, liền tăng tốc bước chân về phía quân trướng.

 

Vén rèm bông lên, vặn thấy Cảnh Chiêu Thần đang cất lời hỏi.

 

Mặc Liên Thành và Ngô Ưu phận của Cảnh Chiêu Thần, theo lý mà , nên quỳ xuống hành lễ.

 

Thấy động tác của y, Cảnh Chiêu Thần phất tay.

 

"Ở trong quân đội, những tục lễ hãy miễn ! Ngươi là Mặc Liên Thành?"

 

Mặc Liên Thành gật đầu, tuyết vẫn đang ào ào rơi xuống.

 

"Khải bẩm Vương gia, thuộc hạ chính là Mặc Liên Thành! Hôm nay trong thành nhà cửa sụp đổ, do đó thể tự nghênh đón, xin lượng thứ."

 

Cảnh Chiêu Thần chỉ chiếc ghế dài bên cạnh lò sưởi.

 

"Mặc tướng quân xuống chuyện, ở chỗ bổn vương cần câu nệ như , tình hình trong thành e rằng ngươi là rõ nhất?"

 

Mặc Liên Thành hà hai bàn tay, sự giao thoa giữa nóng và lạnh khiến y nhịn mà rùng một cái.

 

"Bên ngoài thành bố trí xong xuôi theo phân phó! tiên phong quân của Kỳ Kỳ đến tận năm vạn , cũng rõ những cạm bẫy đó thể cầm chân bọn chúng bao lâu? Hơn nữa, Liên Nỏ Xe (xe nỏ liên ) vô cùng quý giá, chúng cũng từng dùng qua, cho nên vẫn luôn cất giữ trong kho."

 

Y móc từ trong lòng một tấm bản đồ nhàu nát, đó ít lời phê chú, xem vị thiếu niên tướng quân cũng hữu danh vô thực.

 

Cảnh Chiêu Thần nhận lấy bản đồ, chăm chú kỹ một lúc lâu.

 

"Ít nhất cũng thể khiến bọn chúng tổn thất quá nửa. Liên Nỏ Xe đến thời khắc mấu chốt, nên bại lộ quá sớm."

 

Ngô Ưu nhe răng nhếch mép , thấy nhiều như , ngây .

 

"Sao nhận bổn vương ?"

 

Ngô Ưu phịch một tiếng quỳ xuống đất, tuyết văng tung tóe khắp nơi.

 

"Ngô Ưu tham kiến Nhiếp Chính Vương!"

 

Cảnh Chiêu Thần nhẹ hai tiếng, hiệu Hồ Vạn đỡ dậy.

 

"Sao thấy bổn vương hành đại lễ như ? Người còn tưởng tới là phụ ngươi!"

 

Ngô Ưu ngẩn , ngây ngốc một lượt.

 

Mọi đều vang, lúc mới hiểu , hóa Nhiếp Chính Vương đang đùa giỡn với .

 

Ở Kinh thành, Ngô Ưu từng diện kiến Nhiếp Chính Vương, lúc nào cũng lạnh tanh mặt mày, thái độ đối với ai cũng vô cùng xa cách.

 

Một như , giờ đây cũng đùa cợt ?

 

Hơn nữa, nếu lầm, Nhiếp Chính Vương đang mỉm với !

 

Đầu gối Ngô Ưu mềm nhũn, nếu Hồ Vạn đỡ lấy, e rằng quỳ xuống nữa.

 

"Trông ngươi quả thực tinh thần hơn hẳn lúc ở Kinh thành, hình cũng thêm vạm vỡ, xem quân doanh đích thực thể khiến trưởng thành."

 

Thấy Ngô Ưu căng thẳng nắm chặt tay, cơ thể run rẩy.

 

"Trung Thư Lệnh chỉ ngươi là con trai, đành lòng để ngươi ở đây? Nghe thư từ thúc giục ngươi về Kinh thành chất cao gần lấp cả quân doanh , vì cố chấp chịu trở về?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-ma-y-thoi-hien-dai-xuyen-thanh-ac-ba-mot-phuong/chuong-270-cung-song-cung-chet.html.]

 

Ngô Ưu ho khan hai tiếng đầy ngượng nghịu, phịch xuống bên cạnh Mặc Liên Thành.

 

"Mạc Thành tình huống nguy cấp, thể bỏ mặc Mặc tướng quân một ? Hơn nữa, như sống qua ngày đoạn tháng nữa, gia nhập Trấn Tây Quân, sống là của Trấn Tây Quân, c.h.ế.t là quỷ của Trấn Tây Quân!"

 

Mặc Liên Thành nhịn , bật thành tiếng.

 

"Ngô phó tướng đây là lạnh đến ngu ? Lời của ngươi hãy giữ để cho thê t.ử !"

 

Ngô Ưu chút giữ hình tượng lườm Mặc Liên Thành một cái.

 

"Ta thấy là ngươi tìm thê t.ử thì ? Làm thể thất tín, sớm còn là Ngô Ưu của ngày ! Con đường phụ trải sẵn, ngài tự ! Ta sống một cuộc đời khác!"

 

Ngô Ưu phụ trải sẵn cho một con đường rộng mở, chỉ cần nguyện ý, đời thể tắt, thậm chí cần nỗ lực, vinh hoa phú quý đều trong tầm tay!

 

gia nhập Trấn Tây Quân, đích trải qua sinh ly t.ử biệt, tận mắt chứng kiến quyết tâm yêu nước nồng nhiệt của các tướng sĩ!

 

Người ảnh hưởng đến lớn nhất chính là Mặc Liên Thành.

 

Một áo vải hàn vi, nhờ tài năng của mà thi đỗ công danh. Tuy rằng lâm nguy giao mệnh lệnh, bất đắc dĩ nhậm chức tướng quân, nhưng Mặc Liên Thành nửa lời oán thán, theo các tướng sĩ sinh tử, dũng cảm g.i.ế.c địch!

 

Đối mặt với thiên quân vạn mã, mặt Mặc Liên Thành cũng hề chút sợ hãi nào. Ngay ngày đầu tiên trở thành tướng quân, y thề, cùng Trấn Tây Quân cùng tồn vong!

 

Những chiếc màn thầu thô ráp khó nuốt, bọn họ cũng nhường nhịn lẫn , cuối cùng khi đến tay Ngô Ưu, vẫn còn hơn nửa.

 

Các tướng sĩ đều Ngô phó tướng từ nhỏ quen sống trong cảnh áo gấm cơm ngon, sợ đói bụng, liền đưa hết chỗ nước tiết kiệm cho .

 

"Ăn , ăn mới thể sống sót, chỗ nước ngươi cũng uống hết !"

 

Người nam nhi nước mắt rơi, nhưng giây phút đó, nước mắt của Ngô Ưu tuôn rơi như đê vỡ.

 

Từng tướng sĩ một đều đói đến mức da bọc xương, môi khô nứt chảy máu, ngay cả nuốt nước bọt cũng khó khăn.

 

, khẩu phần lương thực cuối cùng vẫn trao hết cho Ngô Ưu!

 

Điều chấn động chỉ , Mặc Liên Thành thậm chí vì để bảo tính mạng của bọn họ, một lẻn doanh trại địch, trộm nửa bao gạo mang .

 

Ngô Ưu thấy Mặc Liên Thành đầy máu, cả run rẩy như chiếc lá rụng trong gió.

 

Mặc Liên Thành trọng tình trọng nghĩa cùng các Trấn Tây Quân, bảo thể bỏ mặc bọn họ? Bảo thể an tâm trở về Kinh thành tiếp tục sống những ngày giơ tay áo, há miệng cơm?

 

Hắn !

 

Thế nên Ngô Ưu đầu tiên trái ý phụ , xé nát thư nhà thành từng mảnh vụn!

 

"Ta, Ngô Ưu, hôm nay phát thề, nhất định cùng Trấn Tây Quân đồng sinh cộng tử! Kẻ địch thể giẫm lên t.h.i t.h.ể mà tiến, nhưng đó, quyết lùi nửa bước!"

 

Cũng chính khoảnh khắc đó, cuối cùng sống thành bộ dạng mà mong !

 

Trận chiến , kể cả và Mặc Liên Thành, chỉ năm sống sót, các tướng sĩ còn cho đến lúc c.h.ế.t vẫn nắm chặt cây trường thương trong tay!

 

Hắn cũng chẳng khá hơn là bao, là do Mặc Liên Thành cõng kéo đưa về Mạc Thành, hôn mê suốt năm ngày.

 

Cảnh Chiêu Thần thấy vẻ mặt Ngô Ưu ngưng trọng, dường như đang nhớ chuyện xưa, trong mắt chứa đầy lệ, nắm đ.ấ.m siết ken két.

 

"Tốt lắm! Đây mới là phong thái mà một quân nhân nên ! Ngô Ưu, ngươi thật sự trưởng thành , là một nam nhân trách nhiệm, gánh vác!"

 

Ngô Ưu thẳng lưng, hướng về phía hành một quân lễ tiêu chuẩn.

 

"Ngô phó tướng tham kiến Nhiếp Chính Vương!"

 

Cảnh Chiêu Thần lớn, "Trấn Tây Quân ngươi và Mặc tướng quân, nhất định sẽ bách chiến bách thắng! Bổn vương tin tưởng các ngươi, cũng tin tưởng tất cả tướng sĩ của Trấn Tây Quân!"

 

Mặc Liên Thành cũng dậy, hình thẳng tắp.

 

"Mạt tướng cùng Ngô phó tướng việc đều theo Nhiếp Chính Vương an bài!"

 

Thấy Cảnh Chiêu Thần một lời, Mặc Liên Thành khựng , cuối cùng cũng lời kìm nén trong lòng bấy lâu.

 

"Mạt tướng nguyện hiệu trung Nhiếp Chính Vương! Tuyệt đối phản bội!"

 

 

Loading...