Nữ Ma Y Thời Hiện Đại Xuyên Thành Ác Bá Một Phương - Chương 265: Học được cách buông bỏ

Cập nhật lúc: 2025-12-06 07:53:52
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lý Tri Niên đoán, lẽ Nhiếp Chính Vương cảm thấy thể quá yếu ớt, sợ đến lúc đó sẽ kéo chân Hồ Vạn bọn họ.

 

Bởi , c.ắ.n răng, bất kể gió táp mưa sa, ngày nào cũng buộc bao cát chạy vòng quanh thành.

 

Các khi luyện tập xong, cũng sẽ chạy cùng , chạy cổ vũ.

 

Tiếng của bọn họ thường vang vọng xa.

 

Những thiếu niên trong thành tuy rõ nguyên do, nhưng chỉ cần rảnh rỗi, cũng sẽ chạy theo bọn họ, một vòng một vòng.

 

Cứ như kiên trì suốt ba năm ròng.

 

Một ngày nọ, Lý Tri Niên theo Hồ Vạn nhiệm vụ, đường gặp tập kích, buộc bỏ ngựa.

 

Bọn họ chạy núi, rừng sâu dễ ẩn nấp.

 

Lúc Lý Tri Niên mới phát hiện chạy lên nhẹ nhàng như chim én, dù là đường núi gập ghềnh cũng hề tốn sức.

 

Đến đêm, cuối cùng trốn thoát truy binh, Hồ Vạn cùng những khác nghỉ chân trong một sơn động.

 

"Hồ đại ca, chủ t.ử huấn luyện lúc ban đầu, là vì chê thể quá yếu ?"

 

Hồ Vạn bỏ thêm củi đống lửa, ha hả.

 

"Đồ ngốc, chủ t.ử chỉ là lo lắng tình huống đột ngột như hôm nay, cưỡi ngựa , chỉ cần chạy đủ nhanh, thì thể giữ cái mạng! Y bao giờ chê bai bất kỳ nào."

 

Những bên cạnh gật đầu phụ họa.

 

" , đây lúc chủ t.ử cứu chúng về, ai nấy đều gầy như khỉ, cũng thấy y chê bai bao giờ. Đã cứu ngươi, thì tuyệt đối từ bỏ ngươi! Ngươi nghĩ nhiều !"

 

Lý Tri Niên im lặng, ngọn lửa nhảy múa trong đống củi mà chìm suy tư.

 

Có lẽ vì đều c.h.ế.t trong trận chiến đó, trở nên đa nghi, trầm mặc, đối với thiện ý của khác, thường .

 

Cảnh Chiêu Thần bao giờ hỏi về gia thế của , ban đầu chỉ chịu tên là Lý Tri Niên, ngoài hề hé môi một chữ nào nữa.

 

Cảnh Chiêu Thần để tâm thái độ của , ngược còn sai tìm cho một căn viện yên tĩnh nhất để nghỉ ngơi.

 

Chỉ cần nhu cầu, sẽ ai đến quấy rầy.

 

Hắn từ từ l.i.ế.m láp vết thương, vô đêm ôm đầu nức nở, tỉnh dậy luôn thấy chiếc giường mềm mại.

 

Cảnh Chiêu Thần cho rằng Lý Tri Niên giống như một con thú nhỏ kinh sợ, càng lúc , càng thể tiến tới quấy rầy .

 

Thời gian sẽ phai nhạt tất cả, nhưng những chuyện, bản học cách buông bỏ, mới thể dần dần bước , khác thể giúp !

 

Lý Tri Niên lẽ chính là đêm đó buông bỏ chuyện xưa.

 

Hắn lặng lẽ quỳ lạy ba cái thật mạnh về hướng chôn cất .

 

"Ta Lý Tri Niên xin thề, nhất định sẽ tự tay c.h.é.m kẻ thù, báo thù cho ! Nay nhiều bầu bạn với , hãy yên tâm !"

 

Hắn tin tưởng rằng, thiên hạ sớm muộn cũng sẽ nghênh đón ngày hải thanh hà yến (sóng lặng biển yên)!

 

Đến lúc đó, bách tính sẽ còn chịu chiến tranh tàn phá, còn lo lắng sợ hãi, lưu lạc khắp nơi, họ sẽ ánh dương quang, nghênh đón thịnh thế thái bình!

 

Mọi phát hiện Lý Tri Niên đổi, trở nên , lúc rảnh rỗi cũng sẽ trò chuyện dăm ba câu với khác, những bài thơ ca từ phú xếp xó.

 

Hắn mê mẩn binh thư, khi xem suốt cả đêm, đến sáng sớm đúng giờ chạy quanh thành.

 

Miệng lẩm bẩm ngừng, những thứ liên quan đến binh pháp, cứ như ma ám .

 

Chính vì Lý Tri Niên như , những còn cũng thường xuyên vây quanh , hỏi những vấn đề liên quan đến việc bày binh bố trận.

 

Bọn họ hết đến khác diễn tập sa bàn, bất kể là tình huống , thì ứng phó như thế nào.

 

Lý Tri Niên học cưỡi ngựa b.ắ.n cung, mặt rám nắng, cũng cơ bắp, thậm chí mỗi bữa thể ăn hai bát cơm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-ma-y-thoi-hien-dai-xuyen-thanh-ac-ba-mot-phuong/chuong-265-hoc-duoc-cach-buong-bo.html.]

 

Những điều , Hồ Vạn đều kể tường tận cho Nhiếp Chính Vương đang ở kinh thành xa xôi.

 

Cảnh Chiêu Thần đối với những đổi của Lý Tri Niên, cảm thấy vô cùng vui mừng, may mắn vì cứu một thiếu niên vô gia cư, mất hết ý chí chiến đấu!

 

Năm đó, bọn họ mới chỉ mười lăm tuổi!

 

bất kể Lý Tri Niên hòa nhập với môi trường đến mức nào, vẫn mang theo vẻ thanh cao và phong nhã trời sinh.

 

Hắn thể như bọn họ, ban đêm đối diện đống đất mà thi xem ai tè xa hơn, cũng thể huýt sáo trêu ghẹo các cô nương xinh .

 

Phần lớn thời gian, ngược đỏ mặt tiên.

 

Trong Khai Dương Thành ít cô nương xinh , dân phong nơi đây cởi mở, đối với chuyện tình cảm cũng chủ động, nhưng Lý Tri Niên đều từ chối hết.

 

Hắn từng một gia đình ấm áp như , đáng tiếc, một trận chiến, nhà tan cửa nát vong!

 

Hắn thể chịu đựng thêm một đả kích như nữa, thà rằng sống một hết quãng đời còn , cũng thể khổ .

 

Hồ Vạn cũng vẫn độc , hỏi thì gặp phù hợp.

 

Thực Lý Tri Niên , Hồ Vạn vẻ thô kệch, nhưng nội tâm dịu dàng.

 

Hồ Vạn một vị hôn thê cưới, hai thanh mai trúc mã, hai nhà định hôn sự từ sớm.

 

Đáng tiếc sự việc trái với ý , cũng vì chiến tranh, thôn làng nơi Hồ Vạn ở chỉ trong một đêm hủy diệt .

 

Hắn nghịch ngợm, cùng mấy bạn nhỏ lên núi đào sâm, lạc đường, nhờ mà thoát c.h.ế.t.

 

chỉ mấy đứa bọn sống sót, tất cả những dân khác đều c.h.ế.t còn một ai.

 

Hồ Vạn điên cuồng đào đất, đào suốt mấy ngày đêm, cuối cùng cũng tìm vị hôn thê xinh như hoa như ngọc của là Tiểu Cầm.

 

Cô gái bình thường luôn tươi e lệ mỗi khi gặp khác, giờ lặng lẽ trong bùn, thể trần trụi, làn da trắng nõn vẫn còn hằn rõ những dấu vết lăng nhục.

 

Hồ Vạn dùng xiêm y của bọc lấy Tiểu Cầm, ngây dại ôm nàng.

 

Mưa lớn như trút nước, các tiểu đồng bạn thể kéo Hồ Vạn , đành lặng lẽ bên cạnh .

 

Thiếu niên mười sáu tuổi đầu tiên nếm trải tư vị tan nát cõi lòng. Kể từ đó, bao giờ động tâm với bất kỳ nữ t.ử nào nữa.

 

Khi gặp Cảnh Chiêu Thần, và mấy tiểu đồng bạn đói mấy ngày, đang dọc phố ăn xin.

 

“Các ngươi nguyện ý dùng đôi tay để tự kiếm cơm ăn, cứ mãi ăn mày như hiện giờ?”

 

Hồ Vạn trừng mắt tiểu thiếu niên mặc hoa phục mặt, ngữ khí vô cùng thiện.

 

“Liên quan gì đến ngươi! Cút sang một bên, hạng tiện nhân như bọn , đừng vấy bẩn mắt công tử!”

 

Lúc , trong mắt Hồ Vạn còn chút ánh sáng nào, dường như việc sống sót đối với chỉ là một sự giày vò đau đớn!

 

Cảnh Chiêu Thần cũng nổi giận, gương mặt nhỏ nhắn lộ một tia cảm xúc nào.

 

“Theo , dùng đôi tay mà gây dựng tương lai! Biết ngày, các ngươi sẽ cơ hội tự tay báo thù!”

 

Hồ Vạn bỗng phắt đầu , bất chấp vẻ nhếch nhác của bản , túm lấy ống tay áo Cảnh Chiêu Thần, để đó một dấu tay đen kịt.

 

“Làm ngươi bọn báo thù? Vậy ngươi là ai sát hại trong thôn bọn ? Nếu ngươi , thể cho bọn ?”

 

Cảnh Chiêu Thần hề chê bẩn, một tay nắm lấy bàn tay nhơ nhuốc của .

 

“Tất cả những kẻ xâm phạm cương thổ Đại Chiêu đều là kẻ thù của chúng ! Chỉ khi chúng đủ cường đại, mới thể bảo vệ , bảo vệ bá tánh thiên hạ !”

 

Thấy Hồ Vạn cùng đám cúi đầu , Cảnh Chiêu Thần tiếp tục.

 

“Các ngươi nguyện ý theo ? Chỉ dựa một bầu nhiệt huyết là đủ để báo thù rửa hận cho những nhà khuất của các ngươi! Hãy học tập bản lĩnh, tự xông pha chiến trường g.i.ế.c địch!”

 

 

Loading...