Nữ Ma Y Thời Hiện Đại Xuyên Thành Ác Bá Một Phương - Chương 243
Cập nhật lúc: 2025-12-06 07:52:04
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắc ưng lượn vòng , tiếng kêu bi thương.
Mặc Liên Thành ngẩng đầu, sương mù dày đặc, xa một chút cũng thể rõ mặt.
Gió lớn chợt nổi lên, cuốn theo cát vàng ngút trời, những hạt cát va mặt , đau rát.
Địch quân phát động tấn công bất ngờ ngay lúc , đợt mãnh liệt hơn bất kỳ đợt nào đó, Mặc Liên Thành thấy địch quân đang dựng thang mây, toan trèo lên tường thành.
“Ngươi quả thật thể nữa , thì hãy cùng chiến đấu thôi! C.h.ế.t thì c.h.ế.t, còn hơn chỉ trích, tội nhân bỏ thành mà chạy, càng đ.á.n.h mất lương tri!”
Ngô Ưu dậy, phủi bụi , để lộ hàm răng trắng.
“Nếu chúng rút lui, bách tính Mạc Thành sẽ c.h.ế.t chỗ chôn, vì lý do nào khác, chỉ vì họ đưa khẩu phần cuối cùng cho chúng , cũng bảo vệ họ đến cùng!”
Mọi hô lớn: “Bảo vệ Mạc Thành! Bảo vệ bách tính!”
Còn về việc bảo vệ Đại Chiêu, họ còn ôm ảo vọng đó nữa !
Đêm nay họ và bách tính Mạc Thành liệu sống sót còn , những hoài bão và lý tưởng xa vời đây, hiện thực tàn khốc, chẳng khác nào một trò !
Sau sử sách sẽ ghi chép gì về đội quân ?
Tướng sĩ bảo vệ quốc gia, cuối cùng c.h.ế.t đói!
“Mở cổng thành! Mở cổng thành! Mở cổng thành! Chúng là quan sai Mộ Thành đến tiếp tế lương thảo!”
Gió quá lớn, thành rướn cổ hò hét.
Dù , binh sĩ tường thành vẫn rõ.
Một tiểu binh đầu hỏi Mặc Liên Thành.
“Tướng quân, bọn họ là đến tiếp tế lương thảo ? Hay là chiêu trò mới của địch? Cổng thành, mở ?”
Mặc Liên Thành lắc đầu: “Không rõ, gần đây địch nhân bày quá nhiều chiêu trò, sương mù dày đặc, nhất thời khó phân biệt thật giả.”
Ngô Ưu nhíu mày: “Kỳ lạ, lương thảo triều đình tới, Mộ Thành dám tự ý vận lương biên ải? Họ là quá to gan, sống nữa?”
Mặc Liên Thành vốn là một võ phu, từng nắm rõ mối quan hệ phức tạp trong triều.
Ngô Ưu là đích t.ử của Trung Thư lệnh, rõ ràng nhất về những chuyện nhân tình thế thái , vấn đề, chuyện chắc chắn uẩn khúc.
“Ta dẫn vài xem, cổng thành tạm thời thể mở!”
Mặc Liên Thành đành chấp nhận, ngoài mặt Hoàng đế , các triều thần khác y chẳng nhớ ai.
Quan trọng là Hoàng đế căn bản cũng chẳng cho y cơ hội , y là lâm nguy thụ mệnh, bất đắc dĩ mới nhận chức tướng quân.
Đến biên ải Mặc Liên Thành mới , Hoàng đế ngay cả một tướng quân hữu dụng cũng , ban cho y cơ hội, chẳng qua là vì y một gia thế, hai quan hệ trong triều, hơn nữa y của Thái tử, cũng Thừa tướng coi trọng.
Hắn còn tưởng Hoàng đế là một minh quân yêu tài trọng đức. Hóa cũng chỉ đến thế mà thôi!
Nhiều thành trấn ở Đại Chiêu gặp thiên tai, dân lưu vong tăng vọt, c.h.ế.t đói khắp nơi, thế nhưng chẳng thấy giảm thuế má, những gia đình quyền quý ở kinh thành, cuộc sống vẫn xa hoa sung túc.
là cửa son rượu thịt thối, đường xương c.h.ế.t rét!
Vị quân vương như thế liệu đáng để nhiều bọn họ dốc lòng trung thành, thậm chí là trả giá bằng sinh mạng?
Sau thời gian một nén nhang, Ngô Ưu chạy nhỏ trở , mệt đến thở hổn hển.
“Tướng quân, thật sự là Mộ Thành phái đến, giấy tờ đầy đủ, hơn nữa xem qua, lương thảo đủ cho chúng cầm cự đến khi triều đình cứu tế, còn áo ấm mùa đông dày dặn và chăn đệm mới!”
Hắn năng tay múa chân múa, nếu đói đến choáng váng đầu óc, ôm Mặc Liên Thành vài vòng .
mặt Mặc Liên Thành thấy chút mừng rỡ nào, giọng trầm thấp, môi đầy da khô.
“Thật sự sẽ cứu tế của triều đình ? Thư nhà phụ ngươi gửi chỉ một mực thúc giục ngươi về kinh, nhưng hề nhắc đến chuyện lương thảo.”
Nụ của Ngô Ưu cứng , tâm trạng lập tức tan biến quá nửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-ma-y-thoi-hien-dai-xuyen-thanh-ac-ba-mot-phuong/chuong-243.html.]
, phụ hề nhắc đến chuyện lương thảo, cũng vị ý định gì, bộ thư chỉ thúc giục về kinh, còn tìm chức quan thích hợp cho .
Bọn họ bao giờ nghĩ đến sinh mạng của bách tính Mạc Thành ?
Hay là, cái gọi là "đại cục" trong miệng phụ , cũng như Hoàng đế, chính là xem sinh mạng dân như cỏ rác?
Nếu lúc Mạc Thành phá, họ sẽ c.h.ế.t, bách tính sẽ c.h.ế.t, bốn phương tám hướng sẽ còn ngày yên !
“Lương thảo thành, thì mau rời ! Thành e rằng giữ nổi, thể để bọn họ c.h.ế.t vô ích!”
Mặc Liên Thành Mộ Thành đột phá phòng tuyến của địch như thế nào, cũng quan tâm lương thảo bao nhiêu, trong lòng y rõ ràng, y và Trấn Tây quân của lẽ thể sống sót rời khỏi đây nữa!
Địch quân quá đông, vũ khí tinh nhuệ, ngựa chiến béo khỏe, những đó cũng cao lớn, vai rộng eo tròn!
Đối đầu trực diện, Trấn Tây quân ở thế yếu.
Y tuyệt vọng và bất lực, chỉ vì bản , mà còn vì mấy vạn tướng sĩ ôm lòng nhiệt huyết canh giữ biên cương!
“Bọn họ chịu rời ! Nói là diệu kế, nhưng cần tự tay giao cho tướng quân! Tình hình tồi tệ hơn cũng tệ hơn bây giờ, chi bằng cứ gặp mặt, xem bọn họ gì.”
Mặc Liên Thành gật đầu: “ , còn thể tệ đến mức nào nữa, mạng sắp mất , còn sợ thêm vài lời , dẫn họ lên .”
Bốn nam t.ử mặc trang phục gọn gàng bước lên tường thành, gặp Mặc Liên Thành liền hành quân lễ vô cùng chuẩn mực.
Quan sai Mộ Thành căn bản hề khỏi thành, Cảnh Chiêu Thần chỉ mượn danh nghĩa của họ, đường đường chính chính vận lương thảo biên ải.
Trong tay họ đang nâng là cuốn Binh Pháp Tôn T.ử do chính tay Liễu Tuế chép.
Mỗi chữ đó đều đ.á.n.h thẳng chỗ yếu, binh hiểm chiêu, đặt t.ử địa mới tìm sinh cơ!
Các tướng sĩ ăn một bữa no nê, bách tính trong thành cũng chia lương thực, khí trong thành như Tết đến, ai nấy đều rạng rỡ nụ .
“Thề c.h.ế.t bảo vệ Mạc Thành!”
Trong đám đông bùng nổ những tràng vỗ tay rầm rộ, đó là những tiếng hô hào vang vọng từng đợt.
“Thề c.h.ế.t bảo vệ Mạc Thành!”
“Người còn thành còn, mất thành mất!”
Mặc Liên Thành mắt rưng rưng, ngửa đầu uống cạn rượu trong bát.
“Các , uống xong bát rượu tráng chí , chúng thề c.h.ế.t bảo vệ Mạc Thành, bảo vệ bách tính! Mười tám năm là một hảo hán!”
Mọi cùng nâng bát: “Thề c.h.ế.t bảo vệ Mạc Thành!”
Quá nửa canh Tý, tiếng tù và nổi lên ở Mạc Thành, tiếng trống trận tường thành vang động trời đất!
“G.i.ế.c!”
“Xông lên!”
“Thề c.h.ế.t bảo vệ!”
Tiếng vó ngựa dồn dập, kèm với tiếng chân bước đều đặn!
Trong đêm tĩnh mịch, động tĩnh đặc biệt lớn.
Địch quân rõ nguyên do, thật sự cho rằng Đại Chiêu phái viện quân tới, nhưng rốt cuộc bọn họ thành bằng cách nào, ai !
“Rút lui thôi? Đại quân đến, vạn chúng đến đây chỉ là để màu thôi!”
“Thủ lĩnh, bọn chúng rõ ràng là đẩy chúng chỗ c.h.ế.t, lúc , thể hồ đồ !”
“ , Ô Đồ đúng, huống hồ cỏ khô qua mùa đông mà hứa cấp đến giờ chúng vẫn thấy!”
“Hắn thể là đang lừa gạt chúng , canh gác ở đây nhiều ngày như , nhà cửa thế nào .”
“Thủ lĩnh, mau quyết định ! Viện quân Đại Chiêu thể lặng lẽ thành, thì cũng thể đ.á.n.h úp chúng bất ngờ!”