Nữ Ma Y Thời Hiện Đại Xuyên Thành Ác Bá Một Phương - Chương 242
Cập nhật lúc: 2025-12-06 07:52:03
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Địch quân vẫn liên tục tấn công biên ải, từng tốp nhỏ từng tốp nhỏ, rõ rốt cuộc là nước nào đang gây khó dễ.
Tướng quân và phó tướng dẫn quân hiện tại tuổi đời còn quá trẻ, từng thấy qua trận chiến lớn như thế , thêm việc lương thảo của triều đình mãi đến, khiến đại quân liên tiếp thất bại, thấy Mạc Bắc sắp sửa thất thủ.
Những bức thư khẩn cấp liên tiếp gửi về kinh thành, nhưng mãi thấy hồi âm.
Biên ải lạnh hơn kinh thành từ sớm, gió cát lớn, các tướng sĩ hận thể mặc giáp trụ ngủ, để chống cơn gió lạnh buốt thấu xương về đêm.
Thương binh cũng ngày càng nhiều, rõ ràng chỉ là vết thương nhẹ, nhưng kéo dài cuối cùng dẫn đến c.h.ế.t .
Thiếu niên tướng quân ôm lòng vì nước vì dân, màng nguy hiểm đến biên ải, y sợ c.h.ế.t, nhưng bất lực tình cảnh mắt.
Phụ của phó tướng là Trung Thư lệnh, ban đầu phó tướng chỉ định lên chiến trường rèn luyện một phen, tùy tiện tìm cớ về, như thế thể lĩnh một chức vụ nhàn hạ, sống an nhàn lo cơm áo cả đời.
Thế nhưng, những binh sĩ mắt lượt gục ngã, những thậm chí còn nhỏ hơn họ vài tuổi.
Phó tướng siết chặt hai tay thành quyền, lá thư nhà trong tay ném lửa, nhanh hóa thành tro tàn.
“Kinh thành tin tức gì ?”
Người đến lắc đầu: “Bẩm phó tướng, thuộc hạ hôm nay cũng xem qua, nhưng vẫn bất kỳ tin tức nào truyền đến.”
“Vậy lương thảo ? Áo ấm mùa đông ? Chẳng lẽ chiến bại ?”
Thiếu niên tướng quân vẫn luôn im lặng, gương mặt vốn thanh tú nay dính đầy bụi bẩn, cánh tay quấn vải bố rõ màu sắc, nếu kỹ, đó vẫn còn dính vết máu.
Liên tục bảy ngày, y và các tướng sĩ của chỉ dựa rau dại để duy trì chút thể lực ít ỏi, sự tấn công của địch một đợt mạnh hơn một đợt.
Cứ tiếp diễn như , e rằng đêm nay họ sẽ c.h.ế.t hết tại Mạc Thành.
Phó tướng Ngô Ưu vốn thể cường tráng, nay gầy trơ xương, hai má hóp sâu , nhưng trong mắt là sự quyết liệt từng thấy.
Mặc Liên Thành vẫn luôn phó tướng rời khỏi nơi , hơn nữa, bất kể thắng trận , điều đó cũng ảnh hưởng đến việc hồi kinh để thăng quan tiến chức.
“Chắc nhận thư nhà ? Nhân lúc chúng công thành, đêm nay ngươi hãy rời ! Ít nhất còn thể sống sót một , nếu ... thôi bỏ , mau !”
Thiếu niên tướng quân Mặc Liên Thành xuất bần hàn, gia cảnh nghèo khó, tiền học, từ nhỏ thích múa đao luyện võ, cuối cùng trở thành Võ Trạng nguyên.
phó tướng Ngô Ưu khác, là sinh ngậm thìa vàng, phụ là Trung Thư lệnh đương triều, mẫu cũng xuất từ gia đình quyền quý.
Chỉ cái tên của thôi cũng , Trung Thư lệnh cầu bao nhiêu tiền đồ, chỉ mong cả đời vô ưu vô lo.
Từ khi đến Mạc Thành, thư nhà bao giờ ngắt quãng, huống hồ là các vật dụng ăn uống.
Mặc Liên Thành liếc qua một , là vật liệu , còn đồ ăn mà y từng thấy, cùng với bạc trắng lấp lánh.
Chỉ một lúc như , Mặc Liên Thành thấy đầu óc choáng váng, chân mềm nhũn gần như thể vững.
Y mang theo giọng điệu bi thương.
“Ngươi... ! Lương thảo đến nữa, thành giữ nổi ! Trung Thư lệnh chỉ ngươi là con trai!”
Ngô Ưu mắt đỏ ngầu, cố chấp lắc đầu.
“Ta ! C.h.ế.t cũng thủ đến cùng! Liên Thành, cả đời một kẻ công t.ử bột vô dụng! Càng đời chỉ xương sống mà mắng là kẻ nhát gan! Đêm nay dẫn một đội tập kích, chừng còn một tia sinh cơ!”
“Không ! Hành động của ngươi chẳng khác nào chịu c.h.ế.t! Người mệt ngựa mỏi, mấy ngày ăn uống, cho dù đấu thể lực, chúng cũng thể địch bọn chúng!”
Mặc Liên Thành Ngô Ưu, trịnh trọng ôm quyền với .
“Đây là quân lệnh cuối cùng hạ cho ngươi với tư cách là tướng quân, lập tức rời khỏi Mạc Thành, chậm trễ một khắc nào!”
Y hiệu cho binh sĩ bên cạnh, tự chọn một con ngựa vẻ còn khỏe khoắn.
Ngô Ưu đầu tiên vi phạm quân lệnh.
Hắn quỳ một gối xuống đất, thần sắc kiên nghị từng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-ma-y-thoi-hien-dai-xuyen-thanh-ac-ba-mot-phuong/chuong-242.html.]
“Mạt tướng thể tuân lệnh tướng quân! Cho dù cuối cùng thật sự c.h.ế.t ở Mạc Thành, cũng sẽ cảm thấy kiêu hãnh vì bản ! Ta thể sống hèn nhát, lên chiến trường, chuẩn tâm thế quyết tử!”
Thế nhưng, sáu vạn binh mã, nếu chỉ còn một nửa, ngoài những t.ử trận, còn những vì kiệt sức mà ngủ c.h.ế.t!
Vốn thiếu thốn t.h.u.ố.c men, nay triều đình chậm trễ phát lương thảo, hành động chẳng khác nào họa vô đơn chí.
Y, và tất cả , dốc lòng trung thành với Hoàng đế Đại Chiêu, thề c.h.ế.t cũng bảo vệ thiên hạ thái bình!
, liệu đáng giá ?
Nếu thật sự c.h.ế.t chiến trường khi đối địch, họ còn thể ca ngợi là hảo hán!
C.h.ế.t đói, c.h.ế.t rét, thậm chí là c.h.ế.t vì bệnh tật do thiếu t.h.u.ố.c men...
Thật nực ! Thật đáng thương!
Cuối cùng nhận mật chỉ của triều đình, chỉ rằng quốc khố trống rỗng, sẽ cố gắng tìm cách, còn đó thì tự lực cánh sinh mà thôi.
Cỏ dại, vỏ cây, tất cả những gì thể ăn đều nuốt bụng, chỉ còn thiếu g.i.ế.c cả ngựa chiến nữa thôi!
Ngựa chiến cùng họ xông pha sinh tử, các tướng sĩ thà c.h.ế.t đói, cũng chấp nhận g.i.ế.c chúng để lấp đầy bụng.
Ngô Ưu đổi tất cả những thứ giá trị mà phụ ban cho thành lương thảo, nhưng mấy vạn đại quân cần ăn cần uống, chỉ dựa chừng là xa xa đủ.
Cả mùa hè, Mạc Thành hề một giọt mưa, ruộng đồng sớm hoang tàn, những trong thành chút đường lui đều mang theo gia sản bỏ trốn.
Hiện giờ trong những khe đất nứt nẻ, ngay cả một hạt giống cũng khó tìm.
Khéo khéo léo gạo mà thổi cơm, bảo y tìm cách, chẳng lẽ y còn cướp khẩu phần ít ỏi còn sót của bách tính?
Địch quân cũng thật sự công thành, chỉ thỉnh thoảng đến quấy rối, chúng đóng quân ngay tường thành, trong thành , ngoài cũng .
Nói khó hơn, Mạc Thành giờ đây giống như một thành phố c.h.ế.t.
Cuộc sống của bách tính cũng chẳng dễ dàng gì, nhưng họ vẫn thỉnh thoảng mang chút lương thực ít ỏi còn , nấu thành cháo loãng gửi đến cho họ.
Các tướng sĩ nuốt bát cháo nóng đó bụng trong nước mắt.
Đã thề bảo vệ sự an nguy của bách tính, cuối cùng nhận lấy lương thực cứu mạng của họ.
Không trồng lương thực mới, dự trữ trong thành cũng cạn kiệt, sớm muộn gì tất cả sẽ c.h.ế.t đói cùng !
Mạc Thành là thành trì biên cương dễ thủ khó công, chiến hỏa triền miên quanh năm, khí hậu khắc nghiệt, nếu là nghèo túng khốn cùng, ai mà nguyện ý ở nơi ?
Trước đây đường phố thỉnh thoảng còn thấy trẻ con nô đùa, giờ đây chẳng thấy một đứa nào.
Trong thành thường xuyên nhà treo vải trắng cổng, c.h.ế.t vì đói hoặc bệnh tật ngày càng tăng.
Thế nhưng họ, bất lực!
Chỉ thể trơ mắt bách tính vô tội c.h.ế.t ngay mắt!
“Ngô phó tướng, hãy rời ! Ngươi còn sống, ít nhất còn thu dọn t.h.i t.h.ể cho chúng ! Bằng chúng sẽ thật sự trở thành cô hồn dã quỷ.”
Mặc Liên Thành khổ, nửa đùa nửa thật các binh sĩ đang còn vững mắt.
“Sau nhờ Ngô phó tướng đốt thêm tiền giấy cho chúng , ít nhất c.h.ế.t sẽ đói bụng, các ngươi đúng ?”
Mọi đồng thanh: “Tướng quân !”
C.h.ế.t gì đáng sợ, chỉ sợ c.h.ế.t một cách rõ ràng!
Mất Mạc Thành, địch quân tiến biên ải sẽ như đất , chiến hỏa sớm muộn sẽ lan đến kinh thành, đến lúc đó, Đại Chiêu còn ngày yên !
“Mạt tướng ! Trừ khi tướng quân c.h.é.m đầu ngay bây giờ! Ta thề c.h.ế.t cùng các ngươi đồng cam cộng khổ!”