Nữ Ma Y Thời Hiện Đại Xuyên Thành Ác Bá Một Phương - Chương 241: Chú Cún Con Bám Người
Cập nhật lúc: 2025-12-06 07:52:02
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cảnh Chiêu Thần A Ly kể chuyện, trong lòng chua xót, khỏi nhớ đến những năm tháng tự vật lộn trong cung cấm.
Mỗi đêm đều dài đằng đẵng đến mức khiến tuyệt vọng.
Hắn trốn hương án, luôn chăm chú chằm chằm trời đêm đen kịt đáng sợ ngoài cửa sổ.
Bao giờ trời mới sáng đây?
Ban ngày ít nhất họ dám công khai bắt nạt , còn giả vờ chăm chỉ học hành mặt phụ hoàng!
khi màn đêm buông xuống, những của là một lũ ác quỷ!
Thủ đoạn chúng dùng tầng tầng lớp lớp, từ thủ đoạn nào để dọa nạt , hành hạ .
Mà Cảnh Chiêu Thần hồi bé chẳng ai bảo vệ, chỉ thể c.ắ.n chặt môi, cố chấp chịu rơi một giọt nước mắt nào.
Nước mắt là thứ vô dụng nhất đời !
Nó sẽ khiến thương xót ngươi cảm thấy buồn bã, day dứt, càng khiến kẻ bắt nạt ngươi thêm đắc ý, ngang ngược kiêng dè!
Cảnh Chiêu Thần nhớ rõ bao nhiêu đêm dám nhắm mắt, trốn ở khắp nơi, chỉ mong thể sống sót để thấy mặt trời ngày hôm !
Mà phụ hoàng yêu nhất của , bận rộn việc triều chính, thời gian quan tâm!
Người rằng đứa con trai mà yêu thương nhất, khi đêm xuống, sống t.h.ả.m hại như một con chuột trong cống rãnh!
Nhút nhát, hèn yếu, sống lay lắt!
Cho nên tình cảm của Cảnh Chiêu Thần đối với phụ hoàng phức tạp, yêu ? Hình như xen lẫn cả hận thù. Thật sự hận ? thường xuyên nhớ nhung.
Ái hận đan xen!
Trước đây vẫn luôn thứ tình cảm giày vò, mắc kẹt trong ký ức đen tối và đáng sợ thời thơ ấu mà cách nào thoát .
Cho đến khi gặp Liễu Tuế, nàng tựa như một tia sáng trong màn đêm, khiến kìm mà gần, gần thêm một chút!
Liễu Tuế đau lòng ôm chặt A Ly.
" , A Ly của chúng , những đau khổ đó đều qua . Chúng sẽ mãi mãi hạnh phúc bên ."
A Ly gật đầu mạnh mẽ, những giọt nước mắt kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng như hạt châu đứt dây, rơi xuống tí tách trong lòng mỗi .
Hoài Phong luôn cúi đầu, tiểu thiếu niên cũng sự cố chấp của riêng , tuyệt đối để bọn họ thấy .
Hắn nghẹn ngào hỏi: "A Ly, theo họ của Hoài Phong ca ca ?"
"Không , A Ly theo họ của chị gái! Liễu Ly, thật mà!"
Liễu Tuế bất đắc dĩ chọc chọc má nàng.
"Được, tùy theo ý A Ly."
Hoài Phong vui, bĩu môi cao.
"A Ly ngốc ? Chị là chị gái thì đương nhiên cùng họ với !"
Liễu Tuế nhận lấy khăn mặt ướt Giang Thụ đưa tới, lau khô khuôn mặt nhỏ nhắn cho A Ly.
"A Ly đừng , chuyện đó . Ta mang họ Liễu, thì vĩnh viễn là một thành viên của Liễu gia, bất cứ lúc nào, bất cứ ai cũng thể đổi!"
Liễu gia, tuy nhân ruột thịt, nhưng còn hơn cả nhân!
Nàng còn trông nom để cái ngày oan khuất của họ rửa sạch, còn giúp Hằng Nhi lên vị trí , An Nhi kiều diễm lên kiệu hoa!
Quá nhiều ràng buộc, quá nhiều quyến luyến, thể buông bỏ !
Vừa nghĩ đến hai đứa trẻ xinh xắn như ngọc điêu khắc đó, lòng Liễu Tuế mềm nhũn.
Hoài Phong trầm mặc.
Hắn từ nhỏ sống dựa Tổ mẫu, nhưng thực phần lớn thời gian đều chỉ một .
Gia đình, , một khái niệm cụ thể.
Còn về phụ mẫu, họ chỉ tồn tại trong lời kể của Tổ mẫu, dĩ nhiên bà cũng chỉ lác đác vài câu, cũng hình ảnh nào.
Thánh Nữ Hoài Nghĩa phép sinh con trai!
Tổ mẫu vì phụ sống sót, phí hết tâm tư, giấu trời qua biển, lén đưa khỏi Hoài Nghĩa. Còn về việc thế nào mà đến Trấn Quốc Công phủ, Hoài Phong , Tổ mẫu cũng kín miệng .
"Vậy cũng theo họ của chị gái!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-ma-y-thoi-hien-dai-xuyen-thanh-ac-ba-mot-phuong/chuong-241-chu-cun-con-bam-nguoi.html.]
Hoài Phong hờn dỗi, lưng Liễu Tuế nữa.
Cảnh Chiêu Thần lắc đầu với Liễu Tuế, kéo tay Hoài Phong.
"Vừa thấy quả ở đằng kết khá nhiều, chúng hái một ít, mang theo ăn đường ?"
Hoài Phong gật đầu, rũ mắt cố chấp chịu thẳng Cảnh Chiêu Thần.
Cảnh Chiêu Thần cũng miễn cưỡng, chỉ cùng Hoài Phong bước rừng.
"Chị ơi, tại Hoài Phong ca ca tức giận? Chàng gọi chị là chị gái, chị nên kiên nhẫn với hơn chút chứ. Ta đối xử với , nhưng đáng tiếc, còn cơ hội nữa."
Tim Liễu Tuế đột nhiên quặn đau, hồi lâu thể mở lời.
Ngay cả A Ly cũng nhận nàng đủ kiên nhẫn với Hoài Phong, trong lòng Hoài Phong hẳn là buồn bã lắm chăng?
"A Ly đúng, chị cần đổi. Hắn dù cũng chỉ là một đứa trẻ đang lớn, còn chịu nhiều khổ sở như ."
A Ly hiểu, tại nhà cùng họ, nhưng nàng giỏi sắc mặt khác, rằng đây là chuyện họ nhắc đến.
Mẫu đây dạy nàng, vạn sự chớ nên khó khác, đừng trở thành đứa trẻ đáng ghét.
Trong lòng mỗi đều bí mật để lộ ngoài. Nàng , Liễu Tuế tỷ tỷ, Hoài Phong ca ca chắc chắn cũng .
Chuyện nàng nên , họ sẽ giấu nàng. Chuyện nàng nên , nàng sẽ ngoan ngoãn hỏi thêm lời nào.
Thấy A Ly dáng lớn như , Liễu Tuế nhịn bật .
"Được , cũng chuyện to tát gì, cho cũng . Ta và Hoài Phong lớn lên cùng từ nhỏ, chỉ là cơ duyên xảo hợp mới gặp gỡ, cho nên tình cảm thể là sâu đậm ."
A Ly sờ sờ cằm nhỏ, vẻ đây hiểu gật đầu.
"Đây đều là chuyện nhỏ. Chỉ cần và Hoài Phong ca ca mỗi ngày cứ như chú cún nhỏ lẽo đẽo theo chị, tổng ngày, chị sẽ nhận cái của hai đứa !"
Liễu Tuế, "......."
Đứa trẻ rốt cuộc đang cái gì mà đúng sự thật đến !
Hai tiểu t.ử thích quấn quýt bên cạnh nàng, câu là 'chị gái', câu cũng là 'chị gái'. Nếu ngày thấy, nàng còn cảm thấy quen.
Thế nhưng!
Khụ khụ, Cảnh Chiêu Thần từng , nuôi dạy con trẻ như thú cưng!
Làm như là tôn trọng nhân cách của chúng!
Sát thương lớn, nhưng tính sỉ nhục cực kỳ mạnh!
trong lòng, Liễu Tuế vẫn cảm thấy A Ly và Hoài Phong giống hệt hai chú cún con bám .
Cảnh Chiêu Thần rõ gì với Hoài Phong, tóm , khi trở , Hoài Phong ôm trái cây, hì hì chạy nhỏ đến bên cạnh Liễu Tuế như khi.
“Tỷ, hái nhiều quả lắm, đừng thấy chúng xí, nhưng ngọt lắm, tỷ nếm thử xem.”
Liễu Tuế mỉm y: “Được, Hoài Phong cho thì chắc chắn ngon !”
Hoài Phong lập tức vuốt ve, chọn một trái lớn nhất, cọ xát mạnh áo.
“Cho tỷ, sạch đấy.”
Y đầu đưa cho A Ly một trái.
“A Ly cũng ăn , cũng là của ! Kẻ nào dám ức h.i.ế.p nữa, nhất định đ.á.n.h cho chúng cha gọi , tè quần, ôm đầu chạy thục mạng...”
Liễu Tuế liếc xéo Trường Bạch một cái sắc lạnh.
Trường Bạch chột trốn lưng Cảnh Chiêu Thần, sức xua tay.
“Không vi sư dạy! Lão phu đường đường chính chính, thể dạy trẻ con những lời ô ngôn uế ngữ, bất thành thể thống, ô nhục giới học giả!”
Ông chột , nhưng vẫn cố cứng miệng!
Chỉ cần đ.á.n.h c.h.ế.t thừa nhận, Liễu Tuế cũng thể gì ông !
Hơn nữa, chẳng vẫn còn Cảnh Chiêu Thần bia đỡ đạn , hữu dụng lắm!
Liễu Tuế trừng mắt ông một cái thật dữ tợn, đoạn đầu dặn dò.
“Thu dọn hành trang, chuẩn xuất phát thôi! Hôm nay lỡ mất kha khá thời gian, đêm nay nghỉ nơi hoang dã .”