Nữ Ma Y Thời Hiện Đại Xuyên Thành Ác Bá Một Phương - Chương 231: Không được thắp đèn
Cập nhật lúc: 2025-12-06 07:50:19
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trường Thiên thể trái Trường Bạch, hơn nữa cũng lý, dù thế nào nữa, vẫn là Sư của y.
nghĩ đến những chuyện xảy ở Thanh Lăng thôn những năm gần đây, Trường Thiên chút chần chừ.
Liễu Tuế bận tâm ngủ ở , giữa chốn hoang vu nàng cũng thể ngủ .
Nàng là thiên kim tiểu thư thật sự, nên nhiều đòi hỏi khắt khe như .
Thanh Lăng thôn bên ngoài vẻ lớn, nhưng khi trong, mới nhận nhà cửa nhiều, xung quanh gần như đều ruộng t.h.u.ố.c chiếm dụng hết.
Đây là đầu tiên Thanh Lăng thôn cho ngoài ở qua đêm, nhưng hiếu kỳ thì hiếu kỳ, chỉ thỉnh thoảng đứa trẻ lén qua song cửa giấy.
Hầu hết các gia đình đều đóng chặt cửa sổ.
Mặc dù gió, nhưng đêm hè vẫn oi bức đến nghẹt thở, thế mà những dường như hề .
Suốt chặng đường Cảnh Chiêu Thần cùng bọn họ , thỉnh thoảng cũng tá túc tại nhà dân, điều khiến ấn tượng nhất chính là lửa trong bếp của họ hầu như bao giờ tắt.
Dù trở về muộn đến , bếp vẫn khoai tây nóng hổi, hoặc một bát cháo ngô.
Thanh Lăng thôn thì trái ngược, nhà nào nhà nấy lạnh tanh như băng, ngay cả trong nhà cũng thắp nến.
Trường Bạch nghênh ngang quanh quẩn, "Sao thế, ngươi nghèo đến mức mở nổi vung nồi ? Ngay cả đèn cũng thắp, nửa đêm nếu tiểu tiện, sợ ngã chổng đầu xuống hố phân ?"
Trường Thiên im lặng theo bọn họ, đầu cúi, tay trong ống tay áo nắm chặt thành quyền.
Nếu đ.á.n.h , y thật sự nhét một nắm phân trâu miệng gã !
Hắn suốt dọc đường cứ lải nhải ngừng, y như một mụ đàn bà lắm lời.
Hoài Phong cũng hiếu kỳ ngó khắp nơi, thấy cái gì cũng mới lạ.
"Anh rể, con thì thể tự kiềm chế gây tiếng động, nhưng gia cầm cũng thể ?"
Hắn đối với điều , tỏ ý nghi ngờ.
Cảnh Chiêu Thần cũng phát hiện điều đó, đang quan sát tình hình của từng hộ gia đình ngang qua. Nghe Hoài Phong , khẽ cau mày.
“Tuế Tuế, tình hình nơi giống Túc Thành ?”
Liễu Tuế gật đầu, “Rất giống, nhưng giống, ít nhất những còn bình thường.”
Hầu như nhà nào cũng nuôi gà, nhưng những con gà đó chỉ đảo mắt vòng vèo, hề phát tiếng kêu nào.
Sân viện của Trường Thiên là lớn nhất, hai bên trái đều hai gian sương phòng.
Trường Bạch bất mãn lầm bầm, “Mấy gian nhà thì đủ ai ở chứ? Ngươi mù , thấy chúng bao nhiêu ? Đây là đạo đãi khách của ngươi ư?”
Trường Thiên đáp lời.
“Ê, ngươi điếc luôn hả? Sư đang chuyện với ngươi, ngươi ít nhất cũng trả lời vài câu chứ? Cho dù là c.h.ế.t, dùng gậy đập xuống cũng bật dậy, ngươi còn chẳng bằng c.h.ế.t!”
Liễu Tuế dừng bước, “Câm miệng! Ồn ào đến mức chẳng rõ cái gì!”
Trường Bạch lén nàng một cái, ánh mắt đầy vẻ oán giận.
Cái nha đầu c.h.ế.t tiệt , mặt ngoài thể cho chút thể diện nào ? Huống hồ là sư của , còn ngẩng mặt lên đây?
Nghĩ thì nghĩ , nhưng cuối cùng cũng dám phản bác.
Trường Bạch im lặng, xung quanh lập tức tĩnh lặng đến mức thấy cả tiếng kim rơi.
Trường Thiên thầm thở một , giờ đầu óốc vẫn còn ong ong, tựa như một đàn ong chui .
Y Liễu Tuế một cái, lông mày lập tức nhíu chặt thể giãn .
Vừa nãy chỉ lo đấu khẩu với Trường Bạch, chú ý nhiều đến dung mạo của cô nương . Bây giờ nhờ ánh trăng mờ nhạt, miễn cưỡng thể thấy rõ.
“Ngươi quan hệ gì với Mộ Dung Thanh Thu?”
Trường Thiên yên, chằm chằm Liễu Tuế.
Giọng điệu của y tuy thể gọi là tệ, nhưng cũng chẳng lành gì, thậm chí còn mang ý chất vấn.
Liễu Tuế thầm nghĩ, và ông quen ? Vừa gặp tra hỏi lai lịch!
“Ta thấy tiền bối ở trong thôn thật đáng tiếc, nên biển mà ở!”
Trường Thiên khó hiểu, “Lời là ý gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-ma-y-thoi-hien-dai-xuyen-thanh-ac-ba-mot-phuong/chuong-231-khong-duoc-thap-den.html.]
Liễu Tuế tự nhiên như quen , mở cửa sương phòng , một luồng mùi ẩm mốc lẫn mùi t.h.u.ố.c xông thẳng mặt.
Mấy sặc mà ho liên tục.
“Ý là quản chuyện thiên hạ quá rộng, cha ? Hơn nữa, là kẻ tu tiên, hiểu đạo trường sinh?”
Trường Thiên lúc càng hiểu, nếp nhăn mặt dường như còn nhiều thêm vài đường.
Trường Bạch trong lòng nở hoa, ghé tai Hoài Phong thì thầm.
“Nếu xét về tài ăn , lão phu bằng một phần mười tỷ tỷ ngươi , hắc hắc, Trường Thiên chuyện để chịu .”
Lại Liễu Tuế tiếp lời, “Ít quản chuyện mới sống lâu ! Hơn nữa, quen ai thì liên quan gì đến ? Ta ăn gạo nhà , cũng chẳng mặc áo nhà , quản !”
Trường Thiên mất một lúc lâu mới định thần .
Y một lúc mới hiểu rõ lời Liễu Tuế , hợp thì chẳng là trách y lắm chuyện, ch.ó giữ chuột !
Lại còn mấy lời... sâu xa đến thế!
Trường Thiên tức đến nửa ngày thốt một chữ.
Chỉ thấy Liễu Tuế giữa sân, bắt đầu lệnh.
“Giang Thụ, hương xông trong gói hãy đốt một nén ở mỗi góc phòng.”
“Ngươi, mở hết cửa sổ trong phòng !”
“Các ngươi cũng đừng nhàn rỗi, thấy than củi đằng , nghiền thành bột, rắc xung quanh nhà.”
Các ám vệ đều vô cùng lời, hành động cũng nhanh nhẹn.
“Trời tối đen , mau mau, thắp hết đuốc lên !”
Cảnh Chiêu Thần cạnh cây hít hà làn gió mát mẻ buổi chiều tà, cứ như thể chuyện mắt đều chẳng liên quan gì đến .
Có Liễu Tuế ở đây, những chuyện lặt vặt cần nhúng tay.
Nói theo lời của Liễu Tuế, chỉ cần một mỹ nam t.ử an tĩnh, ngoan ngoãn sang một bên, đừng gây rối là !
“A Chiêu, mỏi chân ? Hay để khiêng cho một cái ghế?”
Cảnh Chiêu Thần định cần, Hoài Phong nhanh nhảu chạy tới mang một cái ghế.
“Anh rể mệt ? Mau xuống ! Có cần xoa bóp vai cho ?”
Liễu Tuế nhịn mà liếc mắt trắng dã.
“Mọi việc giao cho ngươi xong hết ? Cút sang một bên , chỗ đến lượt ngươi thể hiện lòng ?”
Hoài Phong bĩu môi, tủi liếc Cảnh Chiêu Thần.
Cảnh Chiêu Thần giữ khuôn mặt lạnh lùng, khóe mắt cũng dám Hoài Phong.
Trong lòng ngừng gào thét, tránh , mau tránh , đừng để vạ lây!
Cái tính khí của Liễu Tuế cứ chạm là bùng nổ, quả thật chính là cái , đúng , công kích phân biệt mục tiêu.
Cảnh Chiêu Thần cảm thấy cuộc sống hiện tại , còn c.h.ế.t sớm.
Hoài Phong cam chịu rũ đầu xuống, tay cầm chổi, lầm bầm c.h.ử.i rủa phòng quét mạng nhện.
“Đồ sợ vợ! là chút tôn nghiêm đàn ông nào hết! Còn cưới về nhà, nàng chèn ép đến c.h.ế.t ! Tiểu gia xem ngươi đây! Hừ!”
Càng nghĩ càng tức, cây chổi trong tay vung lên tạo thành tàn ảnh trong khí.
“Tiểu gia tỉnh dậy là để dọn dẹp nhà cửa ? Không , cho các ngươi , bản lĩnh của tiểu gia lớn lắm đấy! Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ hối hận vì hành động ngày hôm nay!”
Cả đám ám vệ trong phòng đều bật , vai run bần bật.
Tiểu công t.ử còn chê Trường Bạch lải nhải, kết quả và Trường Bạch chỉ là năm mươi bước một trăm bước, chẳng khác gì là mấy!
Thậm chí còn cảm giác "xanh hơn cả chàm"!
“Không thắp đèn!!”
Trường Thiên đột nhiên gầm lên một tiếng, khiến cây dùi cui lửa tay ám vệ sợ đến mức rơi thẳng xuống đất.