Nữ Ma Y Thời Hiện Đại Xuyên Thành Ác Bá Một Phương - Chương 223: Hoài Phong biết lỗi

Cập nhật lúc: 2025-12-06 07:50:11
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Trượng kiếm hồng trần là điên, rượu thong dong bước lên tiên; Du tinh hí đấu trêu nhật nguyệt, say ngủ mây giữa nhân gian.”

 

Liễu Tuế xách vò rượu bằng tay , uống lẩm nhẩm.

 

Cảnh Chiêu Thần cũng ngăn cản, chỉ rút khăn tay lau những giọt rượu vương khóe môi nàng.

 

Ba vò Quế Hoa Túy, một nàng uống hết hai vò.

 

Trường Bạch chê rượu quá ngọt, chỉ uống hai bát dựa chiếc giường nhỏ dành cho khách nghỉ tạm bên cửa sổ hoa, ngáy khò khò.

 

Hoài Phong ăn no, đang ngừng xoa bụng .

 

Hắn dịch gần Cảnh Chiêu Thần.

 

“Anh rể, quản tỷ tỷ của ? Nàng luôn luôn bất cần đời như ?”

 

Vẫn còn thêm vài câu, nhưng Liễu Tuế đưa mắt lạnh lùng tới, lập tức đổi lời.

 

“Chà, hổ là nữ trung hào kiệt! Tỷ tỷ của tiểu gia nên như ... Á—”

 

“Thằng ranh con, lông còn mọc đủ, cứ tiểu gia tiểu gia mãi, tin đ.â.m c.h.ế.t ngươi?”

 

Hoài Phong oán trách Liễu Tuế một cái, cuối cùng dám lên tiếng nữa, chỉ lặng lẽ rút vài cây ngân châm mảnh như lông trâu găm miệng.

 

Hắn gật đầu lia lịa.

 

“Hoài Phong .”

 

Liễu Tuế hừ lạnh một tiếng, tiếp tục ôm vò rượu uống một ngụm lớn.

 

Cảnh Chiêu Thần âm thầm đắc ý.

 

Hoài Phong cứ gọi y là rể, mà Liễu Tuế chẳng hề đính chính, nghĩa là trong lòng nàng thừa nhận y chăng?

 

Càng nghĩ càng vui, “Tuế Tuế, chỗ rượu uống đủ ? Hay là cho gọi thêm một vò nữa nhé?”

 

Liễu Tuế nhíu mày, ngón tay trắng nõn chọc trán y.

 

“Ngươi... là chuốc say bản cô nương... đó... điều bất chính đúng ? Hừm, nam nhân, thấu ngươi !”

 

Cảnh Chiêu Thần, “...”

 

Đây là chuyện gì với chuyện gì !

 

Y thề, y ý định đó!

 

Tất nhiên, hôn một cái, ôm một cái, thì thể !

 

Vò rượu cạn.

 

Má Liễu Tuế ửng hồng, ánh mắt cũng mơ màng, nàng chằm chằm Cảnh Chiêu Thần.

 

Rồi nàng thu ánh mắt, chao đảo vòng quanh căn phòng.

 

“Ai nắm tay , giữ nửa đời điên cuồng của ; Ai xoa mặt , an ủi nửa đời đau thương của ; Ai thấu ý , khiến đời hối tiếc... Ai che môi , cùng si cuồng nửa đời...”

 

Hoài Phong vỗ tay, “Chà, giọng ca của tỷ tỷ quả thực như chim hoàng oanh... Tuyệt diệu, thật sự quá tuyệt vời!”

 

Liễu Tuế lảo đảo bước đến bên cạnh Hoài Phong, đưa tay nhéo tai .

 

“Thằng nhóc, gọi... gọi ai là tỷ tỷ thế? Khụ... Ngươi mới là chim hoàng oanh , cả nhà ngươi đều là chim hoàng oanh!”

 

Hoài Phong bất mãn lầm bầm, “Nếu cả nhà đều là hoàng oanh, thì tỷ cũng là hoàng oanh, mà còn là con cái!”

 

“Ngươi gì cơ? Nói to lên xem nào!”

 

Hoài Phong nhe răng nhếch miệng, “Buông... buông ! Đau c.h.ế.t tiểu gia... Á, tỷ tỷ, sai , thật sự dám nữa!”

 

Liễu Tuế đạp một cú khuỷu chân Hoài Phong, kịp phòng , té phịch xuống đất quỳ.

 

Âm thanh lớn đến mức Cảnh Chiêu Thần còn lo lắng đầu gối Hoài Phong sẽ vỡ tan!

 

“Ta... Ta cho ngươi , thằng nhóc, tỷ tỷ của ngươi... Nàng c.h.ế.t lâu ... Ợ... Ta chỉ là một kẻ mạo danh... Ưm...”

 

Cảnh Chiêu Thần vội vàng bịt lấy cái miệng ngừng luyên thuyên của nàng, bực bội quét mắt .

 

“Hôm nay các ngươi thấy gì cả, cũng chẳng thấy gì hết! Tuế Tuế nàng chỉ là uống say sảng mà thôi!”

 

“Vâng, thưa gia, và Liễu cô nương về khách điếm nghỉ ngơi ? Bên đó sắp xếp thỏa ạ.”

 

Cảnh Chiêu Thần khẽ gật đầu, thì Liễu Tuế tựa lòng y ngủ .

 

Y khẽ thở dài, “Hoài Phong qua đây đỡ một tay, nhẹ nhàng thôi, đừng để đ.á.n.h thức nàng.”

 

Hoài Phong xoa đầu gối, miệng lầm bầm c.h.ử.i rủa, nhưng cuối cùng vẫn giúp đỡ đặt Liễu Tuế lên lưng Cảnh Chiêu Thần.

 

“Hừ, về nhất định sẽ mách với tổ mẫu, cái tính cách hoang dã thô bạo , giống ai nữa? Tức c.h.ế.t tiểu... .”

 

Rốt cuộc, hai chữ tiểu gia cũng dám nữa.

 

Người say vốn ý thức rõ ràng, đ.â.m vài mũi châm thì , nhưng sợ nàng trực tiếp rút đao đ.â.m vài nhát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-ma-y-thoi-hien-dai-xuyen-thanh-ac-ba-mot-phuong/chuong-223-hoai-phong-biet-loi.html.]

 

Chẳng sẽ tèo mất ?

 

Niềm vui đoàn tụ như tưởng tượng diễn , Hoài Phong giờ chỉ nghĩ cách để Liễu Tuế bắt nạt ít hơn.

 

Hắn kéo góc áo Cảnh Chiêu Thần, giọng nhỏ đến mức gần như thấy.

 

“Anh rể, tỷ tỷ của thô bạo như , rốt cuộc thích nàng ở điểm nào? Ta cho , nữ t.ử ở Hoài Nghĩa ai cũng dịu dàng xinh hết, theo về, bảo đảm sẽ tìm cho một nhất!”

 

“Chát—”

 

Hoài Phong ôm gáy, nước mắt lưng tròng.

 

Cảnh Chiêu Thần cúi đầu, thấy chiếc giày rớt đất, y nhặt lên, xách trong tay.

 

“Ngươi còn nhỏ quá, hiểu chuyện tình cảm. Đối với , tỷ tỷ của ngươi là ánh sáng trong sinh mệnh , cũng là sự cứu rỗi cho cuộc đời tăm tối của . Trong lòng , ưu điểm của nàng là , mà khuyết điểm của nàng cũng là .”

 

Hoài Phong bĩu môi, “Nói tóm là trong mắt rể, nàng chỗ nào cũng hết đúng ? Hừ, dù thì đợi về, nhất định sẽ mách với tổ mẫu!”

 

Liễu Tuế dụi dụi mũi, giọng khàn khàn.

 

“Ngươi còn dứt sữa ? Gặp chút ấm ức là mách, mau cút về , ai bảo ngươi theo?”

 

Hoài Phong, “...”

 

Tức giận bỏ .

 

Đi thì , ai sợ ai!

 

Thế nhưng, chẳng một ai mở miệng gọi .

 

Đợi đầu , Cảnh Chiêu Thần và đoàn xa.

 

Hoài Phong c.ắ.n răng.

 

Mặt mũi gì đó cần nữa!

 

Hắn chạy nhanh đuổi theo họ, một bóng đen bỗng vụt qua, chỉ Hoài Phong hét lớn một tiếng.

 

“Á, m.ô.n.g của gì nên tội chứ? Cái thứ quái quỷ gì thế ? Anh rể cứu mạng —!”

 

Khóe mắt Cảnh Chiêu Thần giật giật, đẩy Liễu Tuế đang sắp trượt xuống lên lưng và đỡ lấy.

 

Đồ Sơn mà Liễu Tuế nuôi, hình như thực sự thể hiểu tiếng , thể chấp nhận ai một câu về Liễu Tuế.

 

Thế là, đến lượt Hoài Phong cắn.

 

Hoài Phong hùng hổ chạy đến mặt Cảnh Chiêu Thần, dang tay chặn đường y.

 

“Hóa cứ gọi rể, mà chẳng thèm bênh vực chút nào... Hừ, tính cũng là của đó!”

 

Nói xong, mếu máo, chỉ Đồ Sơn vẫn đang c.ắ.n chặt m.ô.n.g chịu buông.

 

“Anh rể, bảo nó buông tha ? Thật sự đau!”

 

Cảnh Chiêu Thần lắc đầu, trong mắt đầy ý .

 

“Ta tuy giúp ngươi, nhưng lực bất tòng tâm, tiểu quái vật từ đến nay chỉ lời tỷ tỷ của ngươi.”

 

Y nhếch môi, dùng khẩu hình với Hoài Phong.

 

“Khẩn cầu nàng .”

 

Hoài Phong cụp mặt xuống, mũi giày đá đá những hòn đá vụn mặt đất.

 

“Tỷ tỷ... Hoài Phong sai ...”

 

Thứ đáng sợ nhất là bầu khí tĩnh lặng.

 

Đồ Sơn cũng chịu nhả, cứ lủng lẳng lưng Hoài Phong, giống hệt như một cái đuôi.

 

“Tỷ tỷ... Hức hức, đau quá.”

 

Liễu Tuế hé mắt, lười biếng Đồ Sơn một cái.

 

“Quay , nó bao lâu tắm rửa.”

 

Hoài Phong, “...”

 

Hắn , Trường Bạch vẫn luôn lau cho , nhưng dù cũng là thiếu niên mười ba tuổi , chuyện khó mà khỏi miệng.

 

Hoài Phong cứng cổ, lớn tiếng gào lên.

 

“Ta sạch sẽ lắm! Không hề bẩn! Ta...”

 

“Sao? Lại về mách tội ? Mau cút , ai cản .”

 

Liễu Tuế tiếp tục nhắm mắt, bàn tay nhỏ bé véo eo Cảnh Chiêu Thần một cái.

 

“Buồn ngủ c.h.ế.t mất, A Chiêu chạy nhanh lên!”

 

Loading...