Nữ Ma Y Thời Hiện Đại Xuyên Thành Ác Bá Một Phương - Chương 215

Cập nhật lúc: 2025-12-06 07:48:50
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đói c.h.ế.t ngươi , bạo quân!

 

Hành sự nghịch thiên, ắt gặp trời phạt!

 

Tính tình Hoàng đế ngày càng dễ nổi nóng, ai cũng mang ánh mắt dò xét, ngay cả Thừa tướng cũng c.h.ử.i cho mặt đỏ tai tái.

 

"Ngươi nghĩ con gái ngươi là tiên nữ hạ phàm ? Muốn gả cho ai là gả ? Mau về nhà lấy chậu nước tiểu mà soi cho rõ , mặt mũi méo mó, tã lót như , cũng chỉ trẫm nể mặt ngươi mà chê bai nàng mà thôi!"

 

Môi Thừa tướng mấp máy, tức đến run rẩy .

 

Nghe , đây lời một Hoàng đế nên ?

 

Dù con gái , cũng đến lượt ngoài bình phẩm!

 

là Hoàng thượng cũng !

 

Thừa tướng phất tay áo, xoay bỏ .

 

"Nhìn cái tên ch.ó c.h.ế.t xem, giờ ngay cả bộ mặt giả dối cũng thèm ! Trẫm thấy bọn chúng tạo phản !"

 

Tiểu Tề T.ử cúi đầu, giấu ánh mắt hận thù ngút trời.

 

"Bệ hạ xin hãy bớt giận, hôm nay ngự thiện phòng chuẩn món Ngọc tô lạc mà yêu thích."

 

Hoàng đế tức giận đến mức lồng n.g.ự.c ngừng phập phồng.

 

"Cút cút cút, tất cả cút hết cho trẫm! Nếu trẫm sẽ c.h.é.m đầu bọn ngươi !"

 

Tiểu Tề T.ử cũng dám khuyên thêm, khom lưng lui ngoài.

 

Không ăn là nhất, c.h.ế.t đói , tên bạo quân !

 

Những chuyện xảy ở Kinh thành truyền đến tay Cảnh Chiêu Thần một cách đầy đủ.

 

Hắn sắc mặt bình tĩnh, một phong thư mười trang giấy, chỉ lật qua loa trong thời gian một nén nhang ném đống lửa.

 

Liễu Tuế thấy gì, vẫn buột miệng hỏi một câu.

 

"Có Kinh thành xảy chuyện ?"

 

Cảnh Chiêu Thần xuống bên cạnh nàng, c.ắ.n một miếng khoai lang nướng trong tay nàng.

 

"Ừm, chỉ là chuyện vặt thôi, Tuế Tuế cần lo lắng."

 

Liễu Tuế trầm ngâm một lát, cũng cầm khoai lang c.ắ.n một miếng nhỏ, lơ đãng .

 

"Mặc kệ vị bao nhiêu chuyện trời đất phẫn nộ, ân oán cá nhân nên liên lụy đến vô tội."

 

Thấy Cảnh Chiêu Thần vẫn im lặng, Liễu Tuế tiếp tục bình tĩnh .

 

"Ta là cứu thế chủ, dĩ nhiên A Chiêu cũng , nhưng nhỡ chất vấn chúng rằng vì Đại Chiêu nông nỗi , bách tính lưu ly thất sở, chúng nên trả lời thế nào?"

 

"Chàng và nhiều việc cần xử lý, nhưng đường từng bước, cơm ăn từng miếng, chi bằng hãy bắt đầu giải quyết những việc quan trọng nhất mắt."

 

Cảnh Chiêu Thần cuối cùng cũng thở dài, chậm rãi ngước mắt về phía Liễu Tuế.

 

"Nàng sẽ trách giấu nàng chứ? Ta chỉ là... chỉ là sợ nàng sẽ thấy quá mức nhân từ, dù thì cũng từng lấy mạng chúng hết đến khác."

 

Liễu Tuế lắc đầu, sức lau sạch vết tro đen dính tay.

"Chuyện của cần hết cho , nhưng nghĩ đúng. Gạt bỏ ân oán cá nhân, lo cho đại cục là việc đáng ca ngợi! Hơn nữa, thấy lương thảo gửi đến biên quan quá ít, đủ để cầm cự cho đến khi triều đình chi viện."

 

Cảnh Chiêu Thần chần chừ, cẩn thận liếc nàng một cái.

 

"Vậy Tuế Tuế phương cách nào hơn ? Hiện tại chỉ thể điều động chừng đó lương thảo, nhiều hơn nữa thì quả thật khó khăn."

 

Liễu Tuế nở một nụ ranh mãnh, trả lời thẳng câu hỏi của , mà hỏi ngược họ một câu.

 

"Các ngươi xem, Quan Châu trù phú, quan viên đông đúc, trong đó liệu bất nghĩa chi tài ?"

 

Giang Thụ ngơ ngác, khó hiểu về phía Cảnh Chiêu Thần.

 

Liễu cô nương đây là ý gì?

 

Cảnh Chiêu Thần hiểu ngay, đầy ẩn ý.

 

"Điều đương nhiên là , chỉ cần lòng, nhất định thể tra ."

 

"Vậy còn chờ gì nữa, phái tra thôi! Như giải mối lo mắt, cần dùng đến tài sản riêng của , một mũi tên trúng hai đích!"

 

Liễu Tuế bới thêm mấy củ khoai lang nướng chín từ đống lửa .

 

"Vất vả cho các ngươi , ăn chút nóng sốt lên đường !"

 

Giang Thụ cầm củ khoai lang, nóng đến mức tay trái chuyền tay .

 

"Cô nương là thuộc hạ trộm những bất nghĩa chi tài đó? Sau đó đổi thành lương thảo gửi biên quan ư?"

 

Liễu Tuế trừng mắt .

 

"Nói gì mà trộm! Đừng khó như , chúng đây là Kiếp phú tế bần. Hơn nữa, là bất nghĩa chi tài, cho dù mất , bọn chúng tuyệt đối cũng dám lên tiếng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-ma-y-thoi-hien-dai-xuyen-thanh-ac-ba-mot-phuong/chuong-215.html.]

 

Cảnh Chiêu Thần bật , bất lực lắc đầu.

 

"Không nàng bảo tra ? Giờ thành trộm... , Kiếp phú tế bần ?"

 

Liễu Tuế tà mị.

 

"Chúng còn bao nhiêu việc , thời gian để tra xét tường tận. Hơn nữa, chuyện qua bao triều đại đều dứt, bắt một tên tham quan thì sẽ tên thứ hai, thậm chí nhiều hơn. Chi bằng cứ để bọn chúng chịu cái thiệt thòi câm lặng ! Sau cũng nên thu liễm một chút."

 

Nàng cũng sự tính toán riêng của .

 

Chuyện , dù là Cảnh Chiêu Thần nàng mặt đều tiện, chi bằng lấy danh nghĩa Quan Châu quyên tặng lương thảo.

 

Lương thảo đến cả Kinh thành còn lấy , Quan Châu giải quyết , bảo là mánh khóe thì ai tin?

 

Hơn nữa, vị đa nghi lắm, thì chi bằng gieo thêm một hạt giống nghi ngờ nữa lòng .

 

Hành hạ c.h.ế.t tên khốn đó !

 

"Cứ theo lời Tuế Tuế !"

 

"Gia, lương thảo đó tính là của ai?"

 

Cảnh Chiêu Thần chút do dự.

 

"Tâm ý của các quan viên Quan Châu một lòng nghĩ cho tướng sĩ biên cương, vì triều đình mà chia sẻ gánh nặng, đương nhiên cần che giấu!"

 

Giang Thụ hiểu.

 

Gia nhà và Liễu cô nương quả là trời sinh một đôi!

 

Vương gia bụng khó lường cùng với Chuẩn Vương phi!

 

Mọi việc định, trái tim treo lơ lửng của Cảnh Chiêu Thần cũng rơi trở bụng.

 

Những hạt dẻ rừng nổ lách tách trong lửa, hương thơm nồng nàn lan tỏa.

 

Đây chính là điều của việc cắm trại ngoài trời, mâm xôi, dâu rừng, hạt dẻ... cái gì cũng .

 

Càng cần kể đến các loại gà rừng, thỏ rừng.

 

Những cô gái khác thấy mấy con vật nhỏ lông xù đều yêu thích rời tay.

 

đối với Liễu Tuế, chỉ hai loại.

 

Ăn ! Và ăn !

 

Giống như cái thứ xí đang run rẩy co ro chân nàng lúc .

 

Nói là nhím gai, thì nó chẳng một cái gai nào. Trên đầu mọc hai cái tai dài, chân ngắn đến mức gần như thấy, và thì ngũ sắc sặc sỡ...

 

Liễu Tuế ghét bỏ nó một cái, dùng mũi chân khẽ đá nhẹ.

 

"Ngươi rốt cuộc là cái thứ gì ? Sao sinh kỳ quái thế?"

 

Thứ nhỏ bé đó nhích nhích cái hình mũm mĩm vài cái, bất mãn vặn vẹo.

 

Lại Liễu Tuế tiếp tục lẩm bẩm.

 

"Mập mạp thế , ăn gì mà lớn! Nướng lên chắc chắn ngon, nhưng bộ dạng hoa hòe hoa sói , độc ?"

 

Nàng ngẩng đầu, mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm.

 

"A Chiêu, nếm thử ?"

 

Cảnh Chiêu Thần chút do dự xua tay, lùi về phía một chút.

 

"Thôi , tiểu gia hỏa dáng vẻ kỳ lạ, quả thực hiếm thấy, chi bằng thả nó !"

 

Liễu Tuế bĩu môi, lấy cái gậy trong tay chọc chọc nó.

 

"Bảo ngươi đó! Coi như ngươi mạng lớn! Mau về , bớt ngoài , dù lớn như ngươi, chắc chắn bán giá !"

 

Thứ nhỏ bé đó dường như hiểu lời nàng , lập tức bò lên chân nàng, im nhúc nhích!

 

Liễu Tuế, "......"

 

Cảnh tượng thấy quen thuộc thế nhỉ?

 

Ồ, dáng vẻ lười biếng giống hệt Đồ Sơn!

 

Liễu Tuế nhấc chân lên, vẻ ngoài xí đáng yêu của nó, cuối cùng cũng nỡ hất .

 

"Ngươi theo ? Không sợ ngày nướng ngươi ăn thịt ?"

 

Thứ nhỏ bé đó kêu lên vài tiếng "chít chít", như chuột .

 

Liễu Tuế về phía Cảnh Chiêu Thần, mặt mang theo nụ lấy lòng.

 

"Hay là, chúng giữ nó ? Trông tội nghiệp quá."

 

Loading...