Nữ Ma Y Thời Hiện Đại Xuyên Thành Ác Bá Một Phương - Chương 212: Sống Trong Lo Sợ
Cập nhật lúc: 2025-12-06 07:48:47
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lương thực là căn cơ của quốc gia, ngay từ đầu Hoàng thượng cũng từng nghĩ đến, sẽ một ngày, Kinh Thành thiếu thốn lương thực.
Bữa ăn trong cung cũng đạm bạc nhiều.
Hoàng thượng mấy đĩa thức ăn thanh đạm và vài món điểm tâm bày mặt, hàng mày gần như nhíu chặt giãn .
“Vì bữa trưa hôm nay đơn giản như ? Các Ái phi cũng đều như thế ? Còn bên Mẫu hậu thì ?”
Thái giám run rẩy quỳ xuống.
“Bẩm Bệ hạ, trang trại chuyên cung cấp thức ăn và lương thực cho cung đình ảnh hưởng bởi hạn hán, thể cung cấp đủ lượng. Bên Hoàng Thái Hậu cũng như ...”
Thái giám thấy Hoàng thượng mặt mày âm u, nuốt nước bọt, nhưng lời vẫn , tránh để Hoàng thượng tưởng là bọn họ tận tâm.
“Huyết yến bên Hoàng Thái Hậu cũng cắt, lão nhân gia đại phát lôi đình, đến giờ vẫn ăn uống gì, Ngài xem... nên thăm hỏi một chút ?”
Hoàng thượng kiên nhẫn phất tay.
“Thăm hỏi cái gì mà thăm hỏi, Trẫm thái y, thăm hỏi thì bà sẽ khỏi ? Tình hình hiện tại như thế nào, bà rõ ư? Có cơm ăn là , còn kén cá chọn canh, ăn thì tiết kiệm !”
Tính khí Hoàng thượng ngày càng bạo ngược, thái giám cũng dám thêm, chỉ quỳ rạp đất, sợ hãi run lẩy bẩy.
Nửa tháng nay, Hoàng thượng xử t.ử bao nhiêu cung nữ thái giám, thậm chí chẳng cần tìm lý do.
Hắn cũng cái đầu cổ còn giữ bao lâu.
c.ắ.n răng kiên trì, Nhiếp Chính Vương cần tin tức trong cung, ai rõ hơn !
“Cút! Cút! Cút! Còn quỳ ở đó gì? Trẫm thấy các ngươi! Một lũ hỗn xược mắt !”
Mọi run rẩy dậy, cung kính hành lễ với Hoàng thượng rời .
Họ đều thầm thở phào nhẹ nhõm, hôm nay cái mạng coi như bảo , chỉ ngày mai, ngày thì ...
Những ngày tháng thấp thỏm lo âu giống như bức tường cung đình cao vời vợi, khiến nghẹt thở và tuyệt vọng.
“Tề công công, với tính khí của Hoàng thượng như , ngày tháng sống đây?”
Tiểu Kỳ T.ử mặt đanh , lưng thẳng tắp.
“Ăn cẩn thận, các ngươi nên lanh lẹ hơn một chút, nếu thấy sắc mặt Bệ hạ , thì đừng dại dột tiến lên chọc ngài mất hứng!”
Hỏi , cũng chẳng !
Sống ngày nào ngày đó, liệu thấy mặt trời ngày mai cũng khó .
Sống nay c.h.ế.t mai, ai thể lo lắng cho ai!
Đến cả bữa ăn của Hoàng thượng và Hoàng Thái Hậu cũng kém cỏi đến mức , huống chi là bọn họ.
May mắn , do Nhiếp Chính Vương sắp xếp sẽ định kỳ đưa bạc cho để lo lót các mối quan hệ, tiện thể còn cả thịt cá mà trong cung ăn.
Một kẻ nhỏ bé như , Nhiếp Chính Vương cũng chăm sóc chu đáo đến .
Tiểu Kỳ T.ử thầm nghĩ: Chờ Nhiếp Chính Vương hồi kinh, chuyện nhất định sẽ lên!
Hắn bước nhanh hơn, những chuyện xảy trong cung gần đây, nhanh chóng báo cho của Nhiếp Chính Vương .
Để Nhiếp Chính Vương trong lòng nắm rõ tình hình!
Lướt qua cấm vệ quân, Tiểu Kỳ T.ử nửa cúi , kín đáo nhét một tờ giấy nhỏ tay một .
Hắn rời một cách tự nhiên, ai chú ý đến hành động nhỏ nhoi diễn trong tích tắc đó.
Tiểu Kỳ T.ử là hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng, nên đãi ngộ phần hơn các tiểu thái giám khác.
Tay dò xuống gầm giường, quả nhiên sờ thấy một chiếc hộp thức ăn.
Cơm nóng hổi, còn một miếng thịt bò kho.
Tiểu Kỳ T.ử nhai kỹ, nước mắt lăn dài từ khóe mắt.
Mọi chỉ Nhiếp Chính Vương lạnh lùng vô tình, g.i.ế.c ghê tay, nhưng ai tính cách thực sự của đây?
Hắn chỉ là một tiểu thái giám cắt căn cốt nam giới, nhờ sự che chở nhiều năm của Nhiếp Chính Vương, mới thể sống sót đến bây giờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-ma-y-thoi-hien-dai-xuyen-thanh-ac-ba-mot-phuong/chuong-212-song-trong-lo-so.html.]
Dù chỉ là chút việc nhỏ cho Nhiếp Chính Vương, cũng đãi ngộ vô cùng hậu hĩnh, nên dù liều mạng vì vị chủ t.ử như , cũng cam tâm tình nguyện.
Hắn vội vàng ăn xong bữa cơm, dọn dẹp cẩn thận một lượt, liền một tiểu thái giám cúi đầu bước xách hộp thức ăn .
Tiểu thái giám quen mặt, là việc ở Ngự Thiện Phòng, nên việc y mang hộp thức ăn , ngoài cũng sẽ nghi ngờ.
Trong cung , của Cảnh Chiêu Thần nhiều, phân bố ở khắp nơi, mỗi giữ một chức trách.
họ hề nhiệm vụ của là gì.
Nhờ , vạn nhất phản bội, cũng đến mức tóm gọn cả lưới.
Tư duy của Nhiếp Chính Vương vô cùng chu đáo, một ai thể sánh bằng.
Hoàng thượng tự cho rằng việc kín kẽ một kẽ hở, nhưng thứ đều trong sự kiểm soát của Cảnh Chiêu Thần.
Dù ở Kinh thành, nhưng sự tình đều nắm rõ mồn một.
Tiếng sấm vang lên nơi chân trời.
Tiểu Tề T.ử thò đầu ngó vài , thở dài một tiếng.
"Tiếng sấm lớn mà hạt mưa nhỏ, trận hạn hán ở Kinh thành xem sẽ còn kéo dài lâu nữa."
Không khí ngột ngạt đến mức khiến khó thở, hệt như bầu khí u ám đè nén trong hoàng cung .
Từ sương phòng bên cạnh vọng từng tràng tiếng thút thít, là tiểu thái giám nào phạt đòn nữa, sống sót qua đêm nay , tất cả đều phó mặc ý trời.
Nếu cuộc sống thể tiếp diễn êm , nào ai cam lòng cung thái giám, giờ đây bọn họ thậm chí còn xem là bình thường.
Người ngoài thì niềm nở khách sáo, nhưng lưng đều nhạo bọn họ nam nữ, chỉ là thứ phế vật!
Tiểu Tề T.ử luôn ghi nhớ lời Nhiếp Chính Vương dặn khi rời Kinh.
Đừng tự khinh rẻ bản , hãy thẳng lưng, đường đường chính chính !
Hắn lắng động tĩnh từ sương phòng bên cạnh, "phập" một tiếng đóng cửa sổ .
Cứ loạn , loạn thêm chút nữa , đợi đến khi trời đất phẫn nộ, dân chúng oán than, giang sơn cũng nên đổi chủ !
Chuyện một tiểu thái giám như cũng thể nghĩ đến, Hoàng thượng đương nhiên càng cần , nhưng giờ đây đang bó tay .
Lương thảo là đại sự, nếu giải quyết thỏa, chỉ e sẽ thực sự khơi dậy lòng phẫn nộ của dân chúng.
Mấy vạn , g.i.ế.c là thể g.i.ế.c sạch!
Bữa tối, chỉ liếc qua một cái bảo dọn , một chằm chằm ngoài cửa sổ, chẳng đang suy tính điều gì.
Lòng phiền ý loạn, bên cạnh lấy một tri kỷ để giãi bày!
Cô gia quả nhân, e rằng chính là ý ?
Đầy cung phi tần, một ai thể bước lòng .
Quan trọng là, hậu cung và triều đình gắn bó mật thiết, thể với ai, mà dám với ai?
Người nhớ hồi niên thiếu cùng Cảnh Chiêu Thần trốn gầm bàn, một miếng điểm tâm chia đôi, hương vị đó, đến nay vẫn khiến hoài niệm.
Cũng từng thắp nến đêm khuya đàm đạo, hoặc đối ẩm đ.á.n.h cờ, hoặc mỗi ôm một cuốn sách để .
Rốt cuộc là từ khi nào, tình dần dần biến chất?
Mẫu hậu dặn đề phòng Cảnh Chiêu Thần, cho phép hai qua thiết đến thế.
Hai họ tuy là , nhưng đồng thời cũng là mối quan hệ cạnh tranh, thắng bại quyết định ai thể sống sót an !
Mẫu hậu dặn dò ngàn vạn lượt, giữa hai bọn họ tự nhiên sinh ngăn cách, dần dần xa lánh, cho đến khi Cảnh Chiêu Thần bài xích đến mức thể ở trong cung.
Cảnh Chiêu Thần Trấn Quốc Công đưa đến biên ải rèn luyện, tận đáy lòng, còn cảm thấy khá hâm mộ y.
Hoàn cảnh tuy khắc nghiệt, nhưng so với trong cung thì tự do hơn bao!
Mẫu hậu thì thường xuyên lóc mặt đến mức gần như ngất , bắt cố gắng giành sự sủng ái của Phụ hoàng, bắt đầu khi học...
Những chuyện đại loại như thế nhiều đếm xuể, cho đến khi chai sạn cam chịu phận, liều mạng sự công nhận của Phụ hoàng.
Dù thức trắng đêm sách, dù b.ắ.n tên trăm phát trăm trúng, thần sắc của Phụ hoàng vẫn luôn nhạt nhẽo, chỉ ban thưởng vài món đồ chơi nhỏ nhặt mà chẳng cần, nhưng bao giờ hỏi thực sự mong điều gì!