Nữ Ma Y Thời Hiện Đại Xuyên Thành Ác Bá Một Phương - Chương 211: Lương thực, Lương thực!
Cập nhật lúc: 2025-12-06 07:48:46
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đòi lương thực, đòi lương thực! Chẳng lẽ Trẫm thể biến cho bọn họ ? Ai nấy đều đến hỏi Trẫm! Tự thể nghĩ cách nào khác ?”
Hoàng thượng tức giận dùng sức đập mạnh xuống Long án, thanh chặn giấy cũng nảy lên hai cái.
“Trẫm cần bọn họ gì? Hễ chuyện là chỉ dâng tấu, khi Trấn Quốc Công còn tại vị, việc như thế từng xảy bao giờ!”
Liễu Kỳ lạnh trong lòng.
Có chuyện thì nhớ đến Trấn Quốc Công phủ, lúc y cùng triều thần hãm hại phụ , ngài nghĩ đến sẽ ngày hôm nay ?
Liễu Kỳ vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, lượt nhặt các tấu chương rơi vãi lên, đặt bên tay Hoàng thượng.
Ngự Thư Phòng nhất thời tĩnh lặng đến mức thể tiếng kim rơi.
Hoàng thượng thở dốc, dường như giận dữ nguôi.
Tiểu cung nữ sợ hãi bước lên châm cho ngài, liền Hoàng thượng đạp ngoài.
“Cút! Cút! Cút! Đồ mắt, thấy Trẫm đang phiền lòng , còn uống gì nữa!”
Chén vỡ tan tành, nước thấm t.h.ả.m Ba Tư, loang một mảng.
“Hoàng thượng bớt giận!”
Thái giám, cung nữ trong Ngự Thư Phòng quỳ rạp xuống đất.
Liễu Kỳ miễn cưỡng quỳ xuống, rũ mắt lời nào.
Hoàng thượng đây chính là sự vô năng, bạo ngược mà giận dữ!
Chẳng giải quyết bất cứ chuyện gì! Ngoại trừ trút giận lên vô tội, ngài còn bản lĩnh gì nữa?
Nhiếp Chính Vương vẫn luôn tin tưởng , thời cơ cứ để tự nắm bắt.
Còn về thời cơ nào, đương nhiên là để chuẩn cho việc Liễu Hằng hồi kinh , những con ch.ó dữ theo Hoàng thượng, đến lúc thanh trừ !
Hoàng thượng bồn chồn trong lòng, nên trút giận .
“Ái khanh, ngươi thấy chuyện nên xử lý ? Kinh Thành đại hạn, quốc khố trống rỗng, lương thực đủ qua mùa đông . Xưa Trấn Quốc Công ở biên quan vượt qua khủng hoảng như thế nào?”
Liễu Kỳ che giấu sự khinh miệt và trào phúng trong mắt, cung kính đáp lời.
“Vi thần rõ, tất cả đều do Bệ hạ quyết định!”
Nói cũng như gì!
Hoàng thượng tức giận, nhưng chẳng cách nào đối phó với y.
Dù thì hiện giờ thể việc ngày càng ít , những như Đại Lý Tự Khanh một lòng vì ngài còn nhiều.
Cho dù ngài là bậc cửu ngũ chí tôn cao quý, cũng cần việc cho , nếu chuyện đều dồn ép xuống, ngài sống nổi?
Gần đây, các phi tần hậu cung cũng loạn lên, ngài nửa tháng bước chân bất cứ cung điện nào.
Quốc khố trống rỗng, đồ thưởng ban đương nhiên ngày càng ít, các phi tần quen với cuộc sống xa hoa, tự nhiên là bằng lòng.
Lâu ngày, Tam cung Lục viện oán thán khắp nơi.
Ngay cả những phi tần trẻ tuổi mới nhập cung cũng mấy ưa ngài, dùng bữa sáng cũng thể bóng gió nửa ngày, hại ngài mấy đều khó tiêu.
Thế nhưng những phi tần là con gái, cháu gái của các trọng thần trong triều, thể g.i.ế.c, thể mắng, uất ức đến mức mấy ngài nhảy xuống hồ cho xong đời!
Cảnh Chiêu Thần rời kinh, các triều thần càng thêm trắng trợn, triều đường cứ như thể ngài là ngoài.
Trong đó lấy Thừa tướng cầm đầu, chỗ nào cũng đối chọi với ngài, ép ngài triệu hồi Cảnh Chiêu Thần về Kinh Thành.
Những toan tính nhỏ nhoi của y, Hoàng thượng thể rõ.
Con gái của Thừa tướng hiện giờ vẫn xuất giá, tính tình kiêu ngạo, chẳng mắt công t.ử nhà nào.
Lại đúng lúc y trúng Cảnh Chiêu Thần trong một buổi yến tiệc trong cung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-ma-y-thoi-hien-dai-xuyen-thanh-ac-ba-mot-phuong/chuong-211-luong-thuc-luong-thuc.html.]
Từ đó về , nàng si mê thể dứt, một yêu đến c.h.ế.t sống .
Hoàng thượng quan sát kỹ, Cảnh Chiêu Thần thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt con gái Thừa tướng một cái, thậm chí cô nương đó kéo vạt áo , lập tức đạp xuống hồ.
Một nam nhân chẳng hề phong tình như , hiểu con gái Thừa tướng quyết tâm gả.
Thừa tướng , lén lút bày vô thủ đoạn, nhưng Hoàng thượng thể thiếu y, triều đình cũng thể thiếu y.
Thánh chỉ liên tiếp hạ xuống chín đạo, cuối cùng thứ đến tay chỉ là những mảnh giấy vụn xé nát!
Cảnh Chiêu Thần kiên quyết như , Hoàng thượng cũng đành chịu thua.
Những kẻ phái ám sát Cảnh Chiêu Thần, chẳng một ai trở về!
Đôi khi giữa đêm tỉnh giấc, ngài còn lo sợ Cảnh Chiêu Thần sẽ xách đao Long Tháp, trực tiếp lấy mạng ngài.
Ngai vàng lúc đoạt như thế nào, ngài hiểu rõ trong lòng.
Vì , bấy nhiêu năm qua, ngài sống trong lo sợ, chỉ sợ Cảnh Chiêu Thần nắm giữ chứng cứ gì đó, sẽ đến tính sổ với ngài.
Hơn nữa, cũng sợ dồn ép quá đáng, lỡ như phản, với tình hình Kinh Thành hiện tại, căn bản chống đỡ nổi!
Các tướng lĩnh trẻ tuổi kinh nghiệm dẫn binh, tổn thất ít tráng sĩ Đại Chiêu, chiến bại liên tiếp, chiến hỏa bao giờ mới lan đến Kinh Thành!
Hoàng thượng bí mật truyền mật thư cho Lão Trấn Quốc Công, ngài khoác chiến bào trận, Đại Chiêu đ.á.n.h lui quân địch xâm lấn.
Kết quả, chờ đợi mãi, ngài chỉ nhận một câu từ Lão Trấn Quốc Công.
Ngươi cứ đó mà mơ mộng hão huyền !
Hoàng Thái Hậu cũng cảm thấy Lão Trấn Quốc Công tuổi cao, thích hợp chiến trường nữa, huống hồ năm xưa ngài và Tiên Hoàng tình cảm sâu đậm, chắc gì, bà còn lo Lão Trấn Quốc Công nắm giữ mật chỉ gì đó của Tiên Hoàng.
Đáng tiếc, đám t.ử sĩ do Hoàng Thái Hậu phái ám sát nhà họ Liễu, một đêm nọ, bằng cách nào xuất hiện trong cung điện của bà.
Những t.h.i t.h.ể rách nát, mắt mở trừng trừng bà.
Hoàng Thái Hậu sợ đến mức bệnh nặng gần nửa tháng, thể mới khởi sắc, nhưng cứ đến đêm sợ hãi thể yên giấc.
Làm quá nhiều chuyện ác , chỉ cần một chút gió lay cỏ động cũng khiến bọn họ sợ hãi bất an.
Hai con mỗi một tâm tư, bề ngoài thì vẻ vang, nhưng thực chất trong lòng rối như tơ vò.
Thêm đó xảy nạn đói, dân đói tràn Kinh Thành hàng loạt, dù kịp thời chặn ở ngoài thành, nhưng cũng thể để mặc bọn họ c.h.ế.t đói, mất mặt, cũng thể bịt miệng thiên hạ.
Dù dựng chòi phát cháo, nhưng cháo ngày càng loãng, cuối cùng loãng đến mức thấy đáy.
Dân đói gây rối, lòng bách tính trong thành càng thêm hoảng loạn, đồ đạc trong các cửa hàng vét sạch, thậm chí buổi tối ai dám dễ dàng ngoài.
Hiện giờ chiến sự biên quan căng thẳng, chẳng đ.á.n.h mấy trận thắng, chỉ đòi lương thảo ngừng!
Hoàng thượng giận lo, ăn ngon, ngủ yên, tóc rụng thành từng nắm lớn.
Việc kêu gọi triều thần quyên tặng dù cũng là kế sách lâu dài, thời gian dài, ai nấy đều tránh khỏi oán trách Hoàng thượng, cho rằng ngài đức xứng với vị!
Ngai vàng m.ô.n.g thấy rõ còn vững chãi, thậm chí còn tin đồn lan truyền rằng, nếu lúc đó Cảnh Chiêu Thần vị trí , liệu thiên hạ khác biệt ?
Hoàng thượng giận tím mặt, nhưng đáng tiếc trong tay còn nhiều thể dùng, cũng dám điều thêm Ẩn Long Vệ chịu c.h.ế.t nữa.
Cảnh Chiêu Thần từ chối trở về, tình cảnh của Hoàng thượng ngày càng khó khăn, mỗi buổi triều hội đều các đại thần ép đến sống bằng c.h.ế.t.
“Ái khanh lui xuống ! Trẫm cần suy nghĩ kỹ, ngươi cũng Trẫm nghĩ cách , giờ đây Trẫm thực sự thể lấy nhiều lương thảo đến .”
“Bệ hạ, chiến sự biên quan thể trì hoãn , thêm một thành thất thủ, cứ tiếp diễn như thế, vi thần lo sợ...”
Hoàng thượng day day thái dương, thở dài một dài.
“Bảo bọn họ tự nghĩ cách ! Cứ trưng thu lương thực và binh lính tại địa phương ! Ngân khố riêng của Trẫm cũng còn bạc thừa để chi dùng .”
Ai thể tin , ngài đường đường là Thiên tử, mà ngân khố riêng trống rỗng còn gì.
Trang sức vàng bạc, vòng ngọc của các phi tần đều đem bán sạch, vẫn lấp đầy cái hố đáy .
Lương thực, lương thực lấy từ !