Nữ Ma Y Thời Hiện Đại Xuyên Thành Ác Bá Một Phương - Chương 20: Cứu Cấp Không Cứu Nghèo
Cập nhật lúc: 2025-12-06 04:55:14
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiếng gió rít gào, tuyết bay lả tả khắp trời, ngoại trừ thỉnh thoảng truyền đến một hai tiếng ch.ó sủa, Ninh An thành tĩnh mịch một màu.
Tiếng bước chân lộn xộn giẫm tuyết, Liễu Tuế đang ngủ giường đột nhiên mở bừng mắt.
Nàng che tai Liễu An , ngoài cửa sổ đen kịt.
Ninh An sắp đổi trời !
Liễu Hằng ngủ chiếc giường nhỏ, miệng khẽ lầm bầm gì đó trở .
Chậu than trong nhà tắt, hai đứa trẻ co ro thành một cục vì lạnh.
Liễu Tuế dậy, nhẹ nhàng ôm Liễu Hằng đặt lên giường, hai chiếc chăn bông đắp lên, vầng trán nhỏ bé của chúng mới dần dần giãn .
Không còn chút buồn ngủ nào, nàng dứt khoát khoác áo nhỏ , đẩy cửa ngoài.
Trời sắp sáng, hàn ý càng đậm.
Liễu Tuế thoăn thoắt trèo lên nóc nhà, đội quân tiến thành đang di chuyển về phía mỏ.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, hít một thật sâu, gió lạnh khiến nàng ho khan vài tiếng.
"Mỗi ngày cứ ở mái nhà như lạnh ?"
Nàng ôm gối xuống, ánh mắt vẫn luôn dõi theo đội quân .
Liễu Tuế ném một gói giấy dầu phía . Giang Phong nhảy lên đón lấy, mở , là một chiếc bánh bí đỏ thơm phức.
"Không độc, trong bụng đồ ăn thì mới lạnh."
Ninh An vốn lớn, tập trung lắng , trong gió loáng thoáng lẫn tiếng , tiếng la hét, nửa canh giờ mới dần dần trở nên yên tĩnh.
Một cơn gió thổi đến, Liễu Tuế lạnh đến rùng , nàng dậy, trong tay nắm một cành cây khô.
Cành cây rạch gió, lao về phía Giang Phong. Hắn ngậm chiếc bánh bí đỏ kịp nuốt, linh hoạt né tránh.
Liễu Tuế nội lực, nhưng thắng ở pháp linh hoạt, chiêu thức sắc bén.
Trong lúc Giang Phong né tránh, đầu cành cây xẹt qua cằm.
"Haiz, vô vị."
Liễu Tuế vứt cành cây, tháo bầu rượu đeo ngang eo uống một ngụm lớn, đưa đến mặt Giang Phong.
"Có uống một ngụm ?"
Giang Phong lắc đầu, một lời.
Liễu Tuế cũng miễn cưỡng, phủi lớp tuyết , chỉ tay về phía căn bếp nhỏ.
"Nhiệm vụ của ngươi dù cũng chỉ là giám thị cả nhà , đêm đến cứ canh giữ ở đó, mái nhà thêm một thi thể."
Nàng đang chuẩn men theo mép mái nhà trèo xuống.
"Là ngươi ?"
Liễu Tuế ngẩng đầu Giang Phong, nửa nửa : "Lời ngươi , hiểu."
"Mỏ quặng, là ngươi."
Liễu Tuế sân, ngước .
" , ngày ngày cõng quặng, ngươi ngày đầu tiên mới ."
Giang Phong quen trầm mặc ít , đối diện với thái độ chối bay chối biến của nàng, chỉ thể chọn cách im miệng.
"Này, cái tên hồ lô bí, trong phủ đậu nành ?"
Giang Phong gật đầu: "Có."
"Cho một ít ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-ma-y-thoi-hien-dai-xuyen-thanh-ac-ba-mot-phuong/chuong-20-cuu-cap-khong-cuu-ngheo.html.]
Giang Phong tia sáng yếu ớt lộ nơi chân trời, thoắt cái rời .
"Càng nhiều càng ! Đến lúc đó món ngon ngươi cũng phần!"
Âm thanh gió cuốn , khóe môi mím chặt của Giang Phong khẽ cong lên, chút mong đợi món ăn mới của nàng.
Sáng sớm, Vương Toàn phái tới truyền lời nhắn, rằng mấy ngày gần đây trong thành phong tỏa, cần lên công, cũng tùy ý ngoài đường.
Người khác chỉ cho là thời tiết quá lạnh, Liễu Tuế hiểu rõ, chuyện mỏ vàng bại lộ!
Trong thời gian ngắn, bọn họ đều cần khổ sai, ngược ít thời gian rảnh rỗi.
Cả nhà vây quanh lò lửa, ăn khoai tây nướng xong, bở mềm, chấm với đường trắng càng thêm mỹ vị.
Trương thị tiện ăn quá nhiều, cầm lấy chiếc khung thêu bên cạnh, nghiêm túc khâu y phục cho hài nhi sắp đời.
Liễu Tuế cũng tìm hai tấm vải bông mềm mại ở , thích hợp với làn da non nớt của trẻ sơ sinh.
Liễu Tuế c.ắ.n từng miếng nhỏ khoai tây trong tay, suy nghĩ xem khi nào nên tới kho của thành thủ một chuyến nữa, nàng thấy nhiều thứ bên trong đều phủ một lớp bụi dày, thậm chí còn dấu vết chuột gặm, đủ thấy kho hàng lâu sắp xếp.
Trước mắt việc cấp bách nhất là kiếm thêm cho mỗi một chiếc chăn bông dày.
Hơn nửa cửa hàng trong thành còn bán đồ ngoài, nàng nhiều , bông gòn trữ trong kho đều căng thẳng dùng cho nhà , tiền cũng khó mua.
Thấy nàng im lặng mãi lời nào, ngón tay Liễu Tề nhẹ nhàng lay động mắt nàng mấy .
"Tuế Tuế, chân vi phụ gần như khỏi , nghĩ tìm một công việc, con cũng cần ngày ngày vì tiền bạc mà sầu não."
Liễu Tuế chớp mắt vài cái, đem củ khoai tây trong tay ba cái năm nuốt xuống.
"Thương gân động cốt trăm ngày, phụ cứ từ từ dưỡng, tiền bạc của chúng đủ dùng một hai năm, chỉ là hiện nay tiền cũng mua vật ."
Liễu Tề thở dài: "Tây Bắc lạnh lẽo, lưu vong cũng chọn nơi đây dừng chân, Lâm viên ngoại sống trong viện cả nhà c.h.ế.t đói, t.h.i t.h.ể mấy ngày mới nha sai phát hiện."
Liễu Tuế trầm mặc, đôi mắt hạnh phụ , chờ đợi lời kế tiếp ngài .
Quả nhiên Liễu Tề chỉ dừng một chút, tiếp tục mở lời.
"Tề lang tướng là cùng lưu đày đến đây với chúng , hai ngày gì bỏ bụng , nghĩ chúng lương thực dư dả, thể nào...."
"Không thể! Muốn sống sót yên ở Ninh An, thể lắm chuyện, thể lạm , thể lộ tài sản!"
Liễu Tuế chút do dự mà cự tuyệt.
Trong lòng Liễu Tề run lên, cố kỵ tình nghĩa lúc trong triều cùng Trung Lang tướng, nhẫn tâm đành lòng, mấy đại trượng phu gầy gò còn hình .
"Nhà họ Tề lưu đày đều là tráng kiện nam nhi, chỉ cần chịu khó chịu khổ, ngày tháng thế nào cũng sẽ hơn chúng , phụ chẳng lẽ còn đang niệm tình nghĩa lúc ? Trên triều đình bè phái tranh đấu, lợi ích mặt, một vinh câu vinh, một tổn câu tổn, ai sẽ cùng giảng tình nghĩa đạo lý?"
Nếu , vì nào dám vì nhà họ Liễu lời công bằng chính nghĩa!
Liễu Tề nhíu mày, đạo lý đều hiểu, chỉ là hiện tại tồn lương ít nhất đủ nhà bọn ăn một năm, chia một chút ngoài gì thể?
"Phụ , một đấu gạo nuôi ân, một thăng gạo nuôi oán! Hôm nay tiếp tế nhà họ Tề, ngày nhà họ Vương, nhà họ Lý cần quản ? Chúng thể sống , nhưng nhất định thể để bọn cảm thấy chúng sống hơn bọn !"
Liễu Tuế vẻ lo lắng của phụ , nhẹ nhàng thở dài, vị phụ thật sự là quá mức nhân từ, nhà họ Tề khẳng định trong lòng chỗ nghi hoặc, lúc mới tìm tới phụ nghèo bán thảm, nếu đồ vật thật cho, nhà họ Liễu ngày yên tĩnh!
"Ghen tị mặt mũi đổi, bọn gì bỏ bụng, vì đơn độc tìm đến ? E là bọn bắt đầu hoài nghi."
Nàng chỉ chân phụ : "Ninh An t.h.u.ố.c men thiếu thốn hơn nữa đắt đỏ, nhưng chân của từng ngày chuyển , còn tiếp tục ?"
Bất kể cổ kim, trong cuộc sống luôn một quen khác , bọn cách nào chịu đựng bên cạnh thu hoạch thành tựu cùng hạnh phúc, sẽ tìm cách kéo bọn vũng bùn đầm lầy, cho dù những cùng bọn chút nào liên quan.
Lão Trấn Quốc Công đ.ấ.m đấm chân, lên chắp tay lưng trong phòng chậm rãi hai vòng.
"Nha đầu, bọn hẳn là chỉ chút hoài nghi, ngày còn cẩn thận cẩn thận, gặp loạn thế, thiếu thốn lương thực, đạo lý cứu cấp cứu bần tổ phụ hiểu! Cái kẻ lạm !"
" bọn hiện tại xác thực tình huống khẩn cấp, hiện nay mỏ tạm thời cũng thể công, thật c.h.ế.t đói trong lòng khó yên."
Liễu Tuế một đôi con ngươi mang theo thấu xương hàn ý, trong nháy mắt đột nhiên liền dỡ xuống gánh nặng ngàn cân, một chi, trời đất bao la, bằng bản lãnh của nàng ở cũng thể sống thật !