Nữ Ma Y Thời Hiện Đại Xuyên Thành Ác Bá Một Phương - Chương 17: Thật Hung Dữ, Người Ta Thích Lắm
Cập nhật lúc: 2025-12-06 04:55:11
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Món ăn tối vị thật khó diễn tả, nhưng cả nhà quây quần bên , bầu khí vô cùng thoải mái và hòa thuận.
Ăn xong cơm, Liễu Tuế vác chiếc bọc vải đựng khoáng thạch vụn lưng, chỉ chào tổ phụ một tiếng, lặng lẽ khỏi cửa.
Gió lạnh kèm theo những bông tuyết lớn táp thẳng mặt , khiến mắt mở nổi.
Ninh An nghèo, thắp nổi những chiếc đèn lưu ly như ở kinh thành, cách xa mới một chiếc lồng đèn lờ mờ màu vàng, chỉ đủ soi sáng vài bước phía .
Liễu Tuế mặc chiếc áo bông màu tối, sự che chở của màn đêm, nàng lượn lách qua các ngõ hẻm đến sân viện mà Cảnh Chiêu Thần đang tạm trú.
Nàng cố gắng hít thở nhẹ nhàng nhất thể, trong viện vẫn ẩn hiện tiếng .
Thân hình nhỏ bé của Liễu Tuế nép sát góc tường, nàng lấy hết sức lực, nhanh chóng vung chiếc bọc vải trong tay quăng mạnh trong sân.
Kinh thành cũng tuyết, nhưng lớn như Ninh An. Hôm nay Cảnh Chiêu Thần hiếm khi tâm trạng , đang bưng một cái hũ ngọc để hứng tuyết cây mai.
"Hôm nay Bản vương cũng nhã hứng một , học theo văn nhân tài t.ử gõ tuyết nấu ! Nếm thử..."
Lời dứt, một vật đen sì rơi trúng cây mai, tuyết trắng xóa bay thẳng đầu và mặt Cảnh Chiêu Thần.
Tay cứng đờ giữa trung, chớp mắt vài cái, những mảnh tuyết lả tả rơi xuống.
Giọng của tràn đầy cơn thịnh nộ từng , "Kẻ nào lén lút tập kích?"
Ám vệ xem xét, nhưng phát hiện gì.
Giang Ngọc chiếc bọc vải đang treo cành cây, lén Cảnh Chiêu Thần trông như một tuyết, hai vai run rẩy đến mức sắp trật khớp.
Kẻ nào dám cả gan vuốt râu hổ?
Không sống nữa !
"Lấy xuống!"
Cảnh Chiêu Thần gầm lên.
Giang Phong nhảy lên cây, lấy chiếc bọc vải xuống, cung kính đưa đến tay Cảnh Chiêu Thần.
"Mở !"
Chiếc bọc vải mở , những khối khoáng thạch đen nhánh lấp lánh điểm vàng.
"Gia, đây là vàng?"
Đôi phượng nhãn xinh của Cảnh Chiêu Thần nheo , ngón tay gẩy nhẹ những mảnh đá vụn, chợt nở một nụ lạnh lùng.
"Ha, vốn dĩ đến đây để điều tra vụ muối lậu ở Ninh An, ngờ thu hoạch ngoài ý !"
Giang Ngọc khó hiểu, "Gia, đây là ai đó hối lộ ngài ?"
Giang Phong như một tên ngốc.
"Nếu thật sự hối lộ Gia, há chẳng cho cả thành , cần gì nửa đêm ném phủ?"
"Giang Phong, ngươi dẫn vài thăm dò mỏ quặng đêm nay! Cẩn thận đừng để bọn chúng phát hiện."
Giang Phong tuân lệnh.
Giang Ngọc theo Cảnh Chiêu Thần, "Gia, ngài thật lợi hại, chỉ thoáng qua đây là khoáng thạch của mỏ quặng! Thuộc hạ còn tưởng là ai đó nghịch ngợm ném đá vụn."
Cảnh Chiêu Thần im lặng. Hắn gần như ngày nào cũng ở mỏ quặng, mà hề phát hiện điều bất thường nào.
Đi vài bước, chợt đầu , sân viện chiếu sáng rực rỡ như ban ngày, nếu ẩn nấp, thể nào thấy .
Liễu Tuế dùng hai tay bịt chặt mũi miệng, bịt đến mức sắp c.h.ế.t ngạt tại chỗ thì Cảnh Chiêu Thần cuối cùng cũng chính sảnh.
Mẹ ơi, tên cẩu nam nhân cảnh giác đến thế, suýt chút nữa thì phát hiện !
Nàng nữa khẳng định tuyệt đối đối thủ của , thấy nhất là nên tránh thật xa!
Bảo tính mạng mới là quan trọng!
"Ngươi đang rình rập Bản vương?"
Đột nhiên, một giọng lạnh lùng, lười biếng, mang theo khí thế như sấm sét vang lên lưng.
Tất cả lông tơ Liễu Tuế dựng lên. Nàng kéo chiếc khăn che mặt sắp rơi xuống, chậm rãi đầu , chỉ thấy một bóng cao gầy đang tựa gốc cây.
Hắn tung hứng hòn đá vụn trong tay, lãnh đạm quét qua nàng một cái.
"Kẻ nào phái ngươi đến?"
Liễu Tuế chớp mắt, ngón tay thon dài chỉ lên bầu trời đen kịt.
"Thiên đạo bất công, trời cao mắt, đặc phái sứ giả hạ phàm..."
Cảnh Chiêu Thần lộ vẻ mặt như thể "ngươi cứ tiếp tục , Bản vương sẽ xem ngươi diễn" mà nàng.
Liễu Tuế bỗng chốc mất dũng khí để bịa chuyện tiếp.
Thân hình nhỏ bé của nàng nhanh nhẹn nhảy khỏi ngọn cây, chỉ vài cái chớp mắt bay vụt khỏi tầm của Cảnh Chiêu Thần.
Cảnh Chiêu Thần chỉ cảm thấy bóng dáng nàng thật quen thuộc, trong lúc thất thần, chút kinh ngạc phản ứng của nàng.
Tuyết rơi dày đặc, đường phố vắng tanh, hai bóng chạy nhanh như bay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-ma-y-thoi-hien-dai-xuyen-thanh-ac-ba-mot-phuong/chuong-17-that-hung-du-nguoi-ta-thich-lam.html.]
Nàng trốn, đuổi, cắm cánh cũng khó thoát!
Cảnh Chiêu Thần vốn chỉ trêu chọc nàng, nhưng ngờ tốc độ của nàng nhanh đến mức ngoài sức tưởng tượng của .
"Còn mau cho !"
Hắn quát lớn từ phía .
Mẹ kiếp, tên cẩu nam nhân đầu óc vấn đề ?
Nếu nàng thực sự thì mạng ch.ó khó giữ!
À, đúng, là tiểu mệnh!
"Đứng bó tay chịu trói ư? Ngươi tưởng khác cũng ngốc nghếch như ngươi !"
Cảnh Chiêu Thần nheo mắt , chưởng phong sắc lạnh bổ thẳng lưng nàng.
Liễu Tuế hình nhỏ bé, thấy tiếng động phía rõ ràng khác biệt so với tiếng gió, liền lập tức rạp xuống đất, nhân đà lăn một vòng tuyết.
Chưởng của Cảnh Chiêu Thần đ.á.n.h .
Hắn , nàng rạp.
Trong mắt Cảnh Chiêu Thần ánh lên vẻ trêu tức.
"Để giữ mạng sống, ngươi ngược sợ mất mặt!"
Hắn tiến lên vài bước, túm lấy Liễu Tuế như xách một con gà con nâng lên giữa trung, đó, tay đặt lên m.ô.n.g Liễu Tuế, vỗ mạnh vài cái.
"Ngươi chạy !"
......?
Mặc dù linh hồn trong thể nàng đến từ thế kỷ hai mươi sáu, nhưng dù là lúc đó bây giờ, nàng vẫn là một con "chó độc " trong trắng đó nha!
Liễu Tuế giãy giụa, vung vẩy tứ chi như cào xé, "Đồ vô liêm sỉ!"
Chỉ thấy một tiếng "soạt", chiếc áo khoác ngắn vai Liễu Tuế x.é to.ạc một đường, để lộ một góc chiếc áo lót màu xanh nhạt.
Thực lực quá chênh lệch, đ.á.n.h là chắc chắn thắng nổi .
Liễu Tuế dứt khoát cần sĩ diện nữa, đầu , đối diện với gương mặt yêu nghiệt đang sững sờ của Cảnh Chiêu Thần.
“Chậc, đây là định ngay giữa phố ? Thật giữ thể diện gì cả, thì vẻ đắn, ngờ thứ ham kỳ quái thế .”
Nhìn sắc mặt Cảnh Chiêu Thần ngày càng khó coi, nàng đảo mắt một vòng.
“Tên c.h.ế.t bầm, là chúng về phủ của ngươi hẵng...?”
Cảnh Chiêu Thần giọng õng ẹo của nàng, chẳng hiểu , trong lòng trào dâng một cảm xúc khó tả.
Nhân lúc đang ngẩn , Liễu Tuế chợt xoay mạnh mẽ, ôm chặt lấy cổ , đôi chân quấn chặt lấy eo .
Động tác như nước chảy mây trôi, hai dán chặt một kẽ hở.
Cảnh Chiêu Thần yết hầu khẽ động, kẻ gần như đang treo , cứng đờ.
Hơi thở ấm áp của Liễu Tuế phả tai , nhột nhạt tê dại, mang theo mùi thơm đặc trưng của nữ giới.
“Cút xuống!”
Liễu Tuế lắc đầu, bàn tay nhỏ bé an phận luồn trong vạt áo của .
“Oa, thì gầy, ngờ săn chắc thế !”
Cảm giác quá đỗi tuyệt vời, nàng kìm sờ thêm một cái.
Cảnh Chiêu Thần cảm thấy chút nào!
Hắn ngây tại chỗ, sống hơn hai mươi năm, đây là đầu tiên tiếp xúc gần gũi với nữ nhân, nhất là tư thế lúc vô cùng mờ ám.
“Ngươi còn cần mặt mũi nữa ? Mau cút xuống!”
“Thật hung dữ, nhân gia thích lắm!”
Đám ám vệ kịp đến, đồng loạt sững sờ.
......!!
Nữ tặc dám động thổ đầu Thái Tuế, rốt cuộc là mượn của trời mấy lá gan?
Cảnh Chiêu Thần tức giận đến mức xé áo khoác ngoài của nàng, ném nàng xuống đất.
Liễu Tuế quá linh hoạt, nhất thời cách nào.
“Một là thả , hai là.... chịu trách nhiệm với !!”
Liễu Tuế chớp chớp đôi mắt hạnh ngây thơ, bàn tay nhỏ bé yên phận tiếp tục luồn xuống .
“Ngươi đang tìm cái c.h.ế.t!”
Cảnh Chiêu Thần chỉ cảm thấy đang treo một lò lửa, gần như bốc cháy theo từng cử động nhỏ của nàng.
Nàng bĩu môi, “Đừng lặp lặp chữ c.h.ế.t hoài thế, nhân gia sợ lắm nha ~ Ưm!”