Nữ Ma Y Thời Hiện Đại Xuyên Thành Ác Bá Một Phương - Chương 155: Chiêu Hồn

Cập nhật lúc: 2025-12-06 07:43:51
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hơn nữa cổ đại khi mua trạch viện sẽ mời thầy phong thủy nổi tiếng đến xem qua, những nơi may mắn đều sẽ dùng phương pháp khác để hóa giải.

 

Tuyệt đối sẽ chuyện rõ núi hổ, cố tình về phía hổ mà đạo lý nào cả.

 

Lúc đang là giữa trưa, nhưng nơi đây âm u đáng sợ, tiếng quạ kêu liên hồi, khiến rợn tóc gáy.

 

Nàng nhúc nhích, những phía tự nhiên cũng dám động, chỉ lẳng lặng chờ ở một bên.

 

Liễu Tuế liếc Đồ Sơn, nó phản ứng gì lớn, bụi cỏ rậm rạp, nhưng nó chẳng mảy may hứng thú.

 

Đi sâu hơn, tấm biển đề ba chữ lớn sơn son vàng rồng bay phượng múa: Tang Hòe Đường.

 

Hai bên căn nhà theo lệ thường là cây hòe cổ thụ, cây thô to quấn quanh những lớp vải bông màu đỏ chồng chất lên .

 

Dưới gốc cây còn đặt lư hương, điểm tâm, hoa quả dùng để tế tự, những thứ thì quá quen thuộc, nhưng quỷ dị nhất là trong một chiếc chén ngọc bày một nắm chỉ đỏ và thỏi vàng mã bằng giấy thiếc.

 

Cho dù Viên Ngoại phủ ma quỷ, chỉ như thôi cũng đủ sức chiêu gọi quỷ về !

 

Liễu Tuế nắm chặt cánh tay Cảnh Chiêu Thần, nửa hận thể treo lên .

 

“Đây là thứ dùng để chiêu hồn… Giống hệt như những gì trong sách.”

 

Cảnh Chiêu Thần bật , bất đắc dĩ lắc đầu.

 

“Nàng sợ hãi đến , vì còn những loại sách ?”

 

Liễu Tuế che mắt, chỉ hé một khe nhỏ để đường.

 

“Biết , trăm trận nguy, nếu , các ngươi thể những thứ dùng để ?”

 

Nghe vẻ hợp lý, nhưng cũng hẳn.

 

Rõ ràng là nàng thích những cuốn sách kỳ lạ nhất, chỉ cần là sách, nàng đều yêu thích rời tay.

 

“Phải, Tuế Tuế của kiến thức rộng rãi nhất, nàng xem cách nào phá giải ?”

 

Liễu Tuế lắc đầu: “Không , mau nhanh, xui xẻo c.h.ế.t mất.”

 

Chính sảnh nơi Tôn Viên Ngoại ở kỳ lạ, kiểu mái bằng mái vòm thường thấy ở Đại Chiêu, mà hình tam giác, sắc nhọn và đột ngột, dường như xuyên thủng tầng mây.

 

Trên mái cong treo mười tám chiếc chuông đồng lõi, gió thổi đến, dường như thể thấy tiếng đinh đông vang vọng.

 

Có tiểu tư ăn vận rẽ đường mở lối, rõ ràng đang là mùa hè, nhưng cửa nhà Tôn Viên Ngoại vẫn treo rèm bông dùng trong mùa đông.

 

Đẩy cửa bước , một mùi hương hoa kỳ lạ xen lẫn mùi m.á.u tanh xộc thẳng mặt.

 

Trong phòng tối đến mức hầu như thể rõ, chỉ lờ mờ thấy giường đang một , thỉnh thoảng phát vài tiếng rên rỉ.

 

Liễu Tuế kéo Cảnh Chiêu Thần , hiệu cho sang một bên.

 

Trong phòng là những cây cột cao chạm nóc, mỗi cây đều khắc những hoa văn kỳ dị, còn dùng sơn đỏ tươi tô vẽ cẩn thận, nếu kỹ, còn tưởng cột đang chảy máu.

 

Trên hương án bên tay trái thờ cúng là vị thần tiên nào, trông mặt mày dữ tợn, tướng mạo xí.

 

“Cô nương, đây giống La Sát Điện mà cô nương từng miêu tả trong thoại bản ? Cũng là những cây cột thế .”

 

Giang Thụ hạ giọng, chỉ vật phẩm đang thờ hương án.

 

“Nhà nào lành thờ La Sát Diêm Vương chứ, cô nương, chúng rời thôi?”

 

Liễu Tuế lúc ngược sợ hãi nữa.

 

Sự việc bất thường tất yêu ma!

 

Nơi rõ ràng quỷ cũng chiêu quỷ, trong hồ lô rốt cuộc bán loại t.h.u.ố.c gì?

 

“Giang Thụ, ngươi giỏi khinh công nhất, xem các sân viện khác, đặc biệt là cái khu bỏ hoang , tìm kiếm thật kỹ lưỡng.”

 

“Vậy cô nương, hai vị cẩn thận.”

 

Liễu Tuế giữ : “Đi lén lút, đừng để Giang Phong phát hiện.”

 

Nàng đá con Đồ Sơn lười biếng một cái: “Ngươi cùng , đừng để ai thương.”

 

Đồ Sơn miễn cưỡng theo Giang Thụ.

 

một bước, đầu ba .

 

Đáng tiếc, Liễu Tuế thèm nó một cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-ma-y-thoi-hien-dai-xuyen-thanh-ac-ba-mot-phuong/chuong-155-chieu-hon.html.]

 

Theo lời nó , cái quái gì là ma quỷ, chẳng qua chỉ là một đám đang giả thần giả quỷ mà thôi!

 

Suốt ngày việc t.ử tế, cứ bày mấy trò ma mãnh , hại nó cũng theo chịu khổ.

 

“Tuế Tuế sợ nữa ?”

 

Cảnh Chiêu Thần cong mắt, giọng điệu đầy vẻ trêu chọc.

 

Liễu Tuế chằm chằm giường lâu, chỉ .

 

“Nói , rốt cuộc bày đại phí công phu như để dẫn chúng đến là vì điều gì? Nhìn cái dáng vẻ giả thần giả quỷ , là tính toán chiêu hồn phách Tôn Viên Ngoại về ? Sao, mật thất nào mở ? Muốn hỏi cho rõ ràng mặt đối mặt?”

 

Người giường bỗng chốc cứng đờ, vạch trần tâm tư ngay tại chỗ, cũng thèm giả vờ nữa.

 

Quản gia ho khan vài tiếng nặng nề, một ngụm tanh ngọt trào lên miệng.

 

“Khụ khụ, bao cặp mắt thấy Viên Ngoại nhà vô duyên vô cớ biến mất tại chỗ, ngươi còn dám ngươi yêu nữ? Sao, ngươi sợ hồn phách Viên Ngoại đến đòi mạng ?”

 

Liễu Tuế nhếch khóe môi: “Ngươi đây là té đập đầu ? Hơn nữa cho dù c.h.ế.t chăng nữa, cũng còn nữ nhi, gì đến lượt ngươi là một quản gia ở đây diễu võ giương oai?”

 

Nàng dường như lúc mới nhớ còn nhân vật Tôn Chi Chi tồn tại.

 

Quản gia đau đớn nhíu mày, bàn tay trong chăn siết chặt thành nắm đấm.

 

Nữ nhi gì chứ, chẳng qua là quân cờ dùng để dụ dỗ quan viên, Tôn Viên Ngoại thể sắp đặt một Tôn Chi Chi, ắt thể sắp đặt Tôn Nha Nha thứ hai...

 

Nghĩ đến hậu viện còn giam giữ nhiều nữ nhân như , lòng Quản gia trùng xuống.

 

Hắn liều mạng nháy mắt với tiểu tư bên cạnh giường, nhưng như nhập định, hai mắt trống rỗng vô thần, đang về nơi nào.

 

Giang Thụ trở , đó là Đồ Sơn chậm chạp bò tới.

 

Nó ngậm một chiếc khăn tay thêu, chỉ hoa văn đó, là của nữ nhân.

 

Liễu Tuế bày vẻ mặt ‘ngươi trở về ích gì’, khiến Đồ Sơn tổn thương.

 

cố gắng vươn , hiện tại nó thẳng thể chạm tới chóp mũi Liễu Tuế.

 

Nha đầu hình quả thực quá lùn… , , quá nhỏ nhắn.

 

Liễu Tuế nheo mắt, ánh mắt mấy thiện ý.

 

“Được, ngươi cụ thể xem phát hiện điều gì?”

 

Đồ Sơn: “.......”

 

Nó cảm thấy khó một con rắn như thế thật là việc của !

 

“Hay là xem?”

 

Cảnh Chiêu Thần vẫn luôn lật xem các loại sách giá sách, nhưng thu hoạch gì.

 

Liễu Tuế lắc đầu: “Không cần, mùi hương chiếc khăn ngươi thấy quen thuộc ?”

 

Cảnh Chiêu Thần lười biếng đồ của nữ nhân khác, chỉ thờ ơ đáp một tiếng.

 

Liễu Tuế tiếp tục : “Vết m.á.u dính khô , thương, nhưng chắc chắn là vài canh giờ .”

 

“Còn nữa, hương Trướng Trung Hương , mê hoặc ai?”

 

Một cuộc chiêu đàng hoàng, đôi bên tình nguyện, hà cớ gì dùng thủ đoạn hạ lưu như thế ?

 

Đằng chuyện ắt uẩn khúc.

 

Quản gia mấy mở miệng ngắt lời nàng, nhưng Liễu Tuế vốn nhanh, đầu óc càng chuyển động mau lẹ, cứng họng chen một câu.

 

“Ồ, để đoán tiếp, Quản gia cũng dính mùi hương thật khiến liên tưởng! Tôn Chi Chi vẫn luôn ở Tú Lâu từng lộ diện, mà bên cạnh Tú Lâu cũng phép tiến .”

 

Liễu Tuế xoa xoa cằm, đôi mày thanh tú còn nhướng lên, khiến Quản gia hoảng sợ tột độ.

 

“Cho dù Tôn Viên Ngoại chiêu rể cho nữ nhi, hẳn cũng thể trúng một tên đầu heo như ngươi chứ? Cho nên, chắc chắn là ngươi thèm sắc của Tôn Chi Chi, bá vương cưỡng hôn...”

 

Quản gia nàng càng lúc càng quá đáng, mặt đỏ bừng, một luồng khí nghẹn trong lồng ngực, lên xuống.

 

“Hồ ngôn... loạn ngữ! Nữ nhân trong hậu viện nhiều như ! Ai mà chẳng hơn Tôn Chi Chi gầy như củi khô !”

 

“Thì là thế, tiểu thư đích truyền của Viên Ngoại phủ một hạ nhân khinh miệt đến , xem trong phủ quả thật là lũ cầm thú lễ nghi!”

 

Loading...