Nữ Ma Y Thời Hiện Đại Xuyên Thành Ác Bá Một Phương - Chương 135: Tự do Tự tại
Cập nhật lúc: 2025-12-06 07:42:24
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Liễu Hằng gật đầu như đang suy tư, ánh nắng xuyên qua kẽ lá rọi lên mặt , mãn nguyện híp mắt .
“Cũng giống như tay trưởng tỷ mềm, Vương gia cũng tự sờ qua mới đúng ?”
Liễu Tuế, “...”
Nàng giáng một cái tát lên gáy Liễu Hằng.
“Trưởng tỷ là ý ?”
Liễu Hằng xoa xoa gáy, ‘hắc hắc’ ngây ngô.
Trưởng tỷ sẽ đ.á.n.h m.ô.n.g Liễu An, cũng sẽ đ.á.n.h lòng bàn tay Vương Như, ngay cả Liễu Hạo ghi tên gối Ngũ thúc, khi giật tóc Tần thẩm, trưởng tỷ cũng sẽ đ.á.n.h nhẹ tay nhỏ của , chỉ duy nhất ít khi đ.á.n.h !
hôm nay, trưởng tỷ đ.á.n.h , thật !
Cảnh Chiêu Thần che miệng ho nhẹ, ánh mắt tràn đầy ý .
“Hằng nhi ví von cũng sai, đó chính là đạo lý , vạn vật đều tự cảm nhận thể nghiệm, mới thể nếm mùi vị trong đó.”
Liễu Hằng chống tay lưng, bên cạnh Liễu Tuế như một tiểu đại nhân.
“Vậy môi trưởng tỷ mềm ? Hôm qua thấy lén hôn trưởng tỷ !”
Mặt Cảnh Chiêu Thần lập tức đỏ bừng đến tận mang tai, tim đập nhanh như bay khỏi lồng ngực.
Tối qua đưa Liễu Tuế về, nhịn , nhưng cũng chỉ hôn hai cái, mà tiểu t.ử thấy, xem cẩn thận hơn nhiều.
Lỡ mà Lão Trấn Quốc Công và Liễu Bình thấy, e rằng m.ô.n.g nở hoa mất!
Liễu Tuế một tay véo tai Liễu Hằng, một tay chống hông.
“Tuổi còn nhỏ, chẳng lẽ hiểu đạo lý phi lễ chớ , phi lễ chớ ?”
Liễu Hằng chỉ lo , “Trưởng tỷ chẳng , kẻ đại sự câu nệ tiểu tiết, Hằng nhi còn mách với tổ phụ mà!”
Liễu Tuế sững sờ, câu dùng ở đây thấy đúng lắm!
Liễu Hằng nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng, vẻ mặt già dặn.
“Trưởng tỷ đủ rộng lượng nha, quang minh lạc thì còn sợ khác thấy !”
Đệ ranh mãnh, “Lần hai ít nhất cũng tìm một chỗ kín đáo hơn, may mà chỉ thấy, hắc hắc.”
Nói thoát khỏi Liễu Tuế, kéo Giang Thụ chạy .
“Trưởng tỷ, thả diều đây!”
Nhảy nhót tung tăng, cuối cùng cũng vẻ tinh nghịch đúng với tuổi của .
Cảnh Chiêu Thần đột ngột hôn nhẹ lên môi nàng, nhanh chóng buông .
“Bản vương dọa , thu chút lợi tức.”
Liễu Tuế liếc mắt Cảnh Chiêu Thần, “Vô liêm sỉ, còn tìm cớ.”
Cảnh Chiêu Thần cứng nhắc chuyển sang đề tài khác, “Tuế Tuế, nàng cảm thấy Hằng nhi quá cẩn trọng ? Hay là quá sớm để gánh vác quá nhiều?”
Nhớ chính đây, đột nhiên thấy đau lòng cho Liễu Hằng.
Tuổi đang chơi, chỉ thể miệt mài sách, như lúc phụ hoàng đến mới thể khen một câu, ở lâu hơn một chút, đáng tiếc, tác dụng gì ?
Liễu Tuế khựng .
“Cẩn trọng là dám đối diện? Hay cách khác là đối diện? Dù hiện tại chúng cho , thì cũng sẽ ngày sự thật. Chi bằng sớm chuẩn tâm lý, vì từ miệng khác. Đệ kiêu ngạo, thì cần ở bên thúc đẩy, khiến dùng ánh mắt khác biệt để vạn vật.”
Cảnh Chiêu Thần thích nhất dáng vẻ Liễu Tuế lúc , thông tuệ, sắc sảo, những điều nàng là đạo lý lớn lao, nhưng khiến cảm thấy tâm huyết sôi trào.
Liễu Tuế tự cảm thấy nên quá rõ ràng, dù mỗi triều đại đều quy tắc của nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-ma-y-thoi-hien-dai-xuyen-thanh-ac-ba-mot-phuong/chuong-135-tu-do-tu-tai.html.]
Nàng thể dạy Liễu Hằng đường đường chính chính mặt , thể dạy Liễu Hằng tâm hồn rộng mở, tầm phóng khoáng, nhưng thể dạy nên gì.
Con đường mỗi , cuối cùng chỉ thể dựa chính mà mò mẫm!
“A Chiêu, Hằng nhi còn đầy sáu tuổi, nếu kịp lớn, mà thiên hạ đổi , nghĩ tới lúc đó chúng nên thế nào ?”
Cảnh Chiêu Thần nghiêm nghị, “Bản vương tuyệt đối cho phép chuyện đó xảy , Tuế Tuế cứ tin Bản vương là !”
Nếu vạn kế sách, cũng sẽ thể an nhàn ở Ninh An lâu đến thế .
Kinh thành tự kiềm chế Thái tử, còn vị Hoàng bụng , đương nhiên cũng thể dễ dàng nhường ngôi, cái gọi là cân bằng, chẳng qua là ràng buộc lẫn .
“Hoàng sợ Thái t.ử nhòm ngó ngôi vị của , luôn cảm thấy còn đang tuổi cường tráng, vững giang sơn thêm mười năm nữa thành vấn đề. Mà Thái tử, cho rằng Bản vương là mối đe dọa lớn nhất, cho nên... thiên hạ tạm thời sẽ loạn .”
Liễu Tuế lúc hiểu , Thái t.ử dồn hết tâm trí việc đối phó với Cảnh Chiêu Thần, còn Hoàng đế chỉ cần thu ngư ông đắc lợi, tiện thể nhân lúc rảnh rỗi đ.á.n.h úp phe Thái tử.
Hoàng đế tưởng rằng Thị lang Bộ Binh Ninh Hoài Sinh là của Thái tử, nên tùy tiện tìm cớ đày lưu vong.
Còn vị Thượng thư Bộ Hộ đày đến Lĩnh Nam , chỉ thể là kẻ xui xẻo tai bay vạ gió!
Bởi vì tham gia phe phái tranh đấu, coi là một phái trung lập giữ ! Thái t.ử nghĩ là Hoàng đế cài vị trí quan trọng để giám sát , còn Hoàng thượng nghĩ về phía Thái tử!
điều duy nhất Hoàng đế tính toán sai, chính là Ninh Hoài Sinh!
Cứ như , chức Thượng thư Bộ Hộ bỏ trống, Thái t.ử dám công khai đưa của , cuối cùng của Cảnh Chiêu Thần chiếm món hời lớn.
Khóe mắt Liễu Tuế nhuốm ý , hổ là nam nhân của nàng, dũng mưu, mỗi bước đều trong tính toán của .
Giao lưng cho một như , còn gì lo lắng nữa?
Cảnh Chiêu Thần cúi , chóp mũi gần như chạm nàng, thấy nàng rạng rỡ, lòng mới nhẹ nhõm.
“Chỉ cần Tuế Tuế thấy Bản vương quá mức tính toán là , dù nếu tay , chúng chắc chắn sẽ c.h.ế.t.”
Liễu Tuế nhẹ nhàng đặt ngón tay lên môi , “A Chiêu cần giải thích, đều hiểu.”
Ai mà chẳng sống vô ưu vô lo, ai mà chẳng an nhàn tự tại, mỗi ngày cùng yêu ngắm mây trôi nước chảy, mặt trời mọc mặt trăng lặn, tiếc , bọn họ định sẵn là những gánh vác trách nhiệm về phía !
Nếu sự từng bước sắp đặt của Cảnh Chiêu Thần, những ngày tháng của bọn họ ở Ninh An e rằng cũng sẽ dễ dàng.
Những tội thần lưu đày từ Kinh thành giờ chẳng khác gì nông dân bình thường, mặt mày nắng táp đen sạm, mặc áo vải thô bền bỉ, tóc búi cao đỉnh đầu, giày dép dính đầy bùn đất, nhưng nụ vô cùng tươi tắn và chân thành!
“Tuế nha đầu, con xem cái giỏ tre đan thế nào?”
Liễu Tuế rướn cổ , những con cá trong giỏ tre vẫn còn đang quẫy đạp.
“Thúc ơi, tay nghề của thể mở quán bán đấy!”
Người đàn ông ha hả, lộ hàm răng trắng bóng.
“Tối nay đến nhà ăn cá khô chiên nhé! Thẩm nhà ngươi món ngon nhất!”
Người phụ nữ bên cạnh đá nhẹ m.ô.n.g một cái.
“Tuế Tuế tới thì chỉ ăn mỗi món ? Hơn nữa, Tuế Tuế thích món Hề Lạc nhất, thơm lắm! Tối nay đến nhà ăn nhé!”
“Dạ, Thẩm ngại dẫn thêm một ạ?”
Người phụ nữ sảng khoái, vội vàng xua tay.
“Dẫn mấy cũng ngại, ha ha, nhớ tối đến ăn cơm nhé, Thẩm xong sẽ đợi các con!”
Liễu Tuế đáp lời từng một, mỉm họ xa.
“A Chiêu, nàng lẽ cũng nghĩ sẽ trở nên như bây giờ đúng ? Vốn dĩ là một đương gia chủ mẫu giữ hậu trạch bước chân khỏi cửa, chỉ cần an hưởng vinh hoa phú quý là đủ.”
Tay Cảnh Chiêu Thần nhẹ nhàng đặt lên bờ vai gầy guộc của nàng.
“Đối với nàng mà , lẽ đó là chuyện , sống tự do tự tại, vô ưu vô lo, còn hơn gấp bội những hư lễ !”