Nữ Ma Y Thời Hiện Đại Xuyên Thành Ác Bá Một Phương - Chương 133: Trời phù hộ Ninh An
Cập nhật lúc: 2025-12-06 07:42:22
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
2024-11-19 22:29:40 Tác giả: Linh Độ Nịnh Mông
Hương vị tươi mát đặc trưng cơn mưa ập đến, Liễu Tuế hít sâu mấy một cách tham lam.
Những tên t.ử sĩ mặt đất trán lấm tấm mồ hôi hột, cô nương xinh như hoa, nhưng đáng sợ hơn cả quỷ Dạ Xoa, thể run lên nhè nhẹ, trái tim cũng theo đó mà co thắt mạnh mẽ.
Đài Loan tiểu thuyết võng tàng thư , t͡w͡k͡a͡n͡.c͡o͡m͡ tùy thời
"Đồ Sơn, bọn chúng chịu hợp tác, tiếp tục !"
Nàng tiện tay nhổ một cọng cỏ đuôi ch.ó ngậm trong miệng, Cảnh Chiêu Thần, nhổ thêm một cọng nữa nhét miệng .
Cảnh Chiêu Thần chỉ thấy buồn , nhưng vẫn mặc cho nàng càn.
Đồ Sơn công bằng, để một dấu răng m.ô.n.g của mỗi .
Một tên t.ử sĩ cuối cùng thể nhịn nổi: "Ngài... gì... thì hỏi chứ!"
Không hỏi han gì cả, lên thả rắn c.ắ.n bọn chúng, bọn chúng ngay cả cơ hội cầu xin cũng !
Liễu Tuế nhẹ nhàng vỗ trán: "Ôi chao, cái trí nhớ của , còn tưởng hỏi chứ. Ngươi nhắc sớm chứ!"
Nàng mặt mày đau xót xách Đồ Sơn lên: "Bảo bối nhỏ của mệt ? Lát nữa nhớ súc miệng đấy, dơ bẩn c.h.ế.t !"
Đồ Sơn mặt mày chán nản, thầm trợn trắng mắt trong lòng.
Thật sự, con rắn nào bi t.h.ả.m hơn nó. Một ngày tắm ba , nếu ăn thứ nên ăn, c.ắ.n thứ nên cắn, còn súc miệng bằng nước muối!
Lần lén ăn thêm mấy viên kẹo với Liễu Hằng, kết quả Liễu Tuế bắt quả tang, ép nó cùng mấy đứa nhóc súc miệng trong sân đến bốn năm !
Đồ Sơn cảm thấy đang tiến hóa theo hướng nhân loại!
"Các ngươi là của Tứ hoàng tử, đoán xem. Hắn đại khái là lệnh cho các ngươi g.i.ế.c và Nhiếp Chính Vương. Nếu g.i.ế.c ở đây, thì cứ cố thủ ở cổng thành, đó tiếp tục một đợt ám sát nữa. Tóm là cho bọn sống sót."
Đám t.ử sĩ , im lặng .
Mỗi câu nàng đều là câu hỏi, mà là sự xác định và khẳng định. Vậy thì hỏi bọn chúng gì, thà cho bọn chúng một cái c.h.ế.t nhanh chóng, còn hơn là sống bằng c.h.ế.t như bây giờ!
"Sao các ngươi gật đầu? Vẫn c.ắ.n đủ ?"
Liễu Tuế nhướng mày, vẻ mặt đầy khó hiểu.
"Là cách hỏi đúng ? Vậy hỏi , bề ngoài các ngươi là của Tứ hoàng tử, nhưng thực chất phía còn chủ t.ử khác, đúng ?"
Im lặng, ngoại trừ tiếng lá cây xào xạc thỉnh thoảng lướt qua theo gió, chính là tiếng thở dốc dần nặng nề của đám t.ử sĩ.
"Ta mà, đ.á.n.h trận nào chuyện tướng quân trận dụ địch ! Hóa Tứ hoàng t.ử cũng chỉ là một quân cờ trong tay khác mà hề ! Chậc chậc, cái đầu còn chẳng bằng một nửa Đồ Sơn nhà thông minh, thế mà cũng dám mơ tưởng đến ngôi vị đó."
Đám t.ử sĩ nên gật đầu lắc đầu, dù cô nương cứ luôn tự lẩm bẩm, còn bọn chúng thì cứ như những hòn đá vô tri vô giác mặt đất...
Liễu Tuế vài bước: "Đồ Sơn!"
Đầu Đồ Sơn sắp nổ tung, chậm chạp bò qua, mắt đột nhiên mở to.
Phủ thi thảo, nửa sườn đồi phủ đầy Phủ thi thảo!
Điều nghĩa là nó thể chén no say một bữa !
Không ai thể ngăn cản bước chân của một con rắn!
Vài tên t.ử sĩ nhanh chóng trao đổi ánh mắt, trong mắt đối phương đều là sự tuyệt vọng.
Không đích nữ Liễu gia nhu nhược vô năng, ích kỷ nhát gan ? Thậm chí còn nàng dung mạo xí, vô tài vô đức!
Quả nhiên lời đồn đều là lừa !
Số Phủ thi thảo là do chủ t.ử của chúng tốn bao công sức cho từ Hoài Nghĩa di thực qua, trong quá trình trải qua muôn vàn gian khổ. nếu thể khiến Nhiếp Chính Vương sống bằng c.h.ế.t, thì cũng uổng phí tâm cơ mưu tính nhiều năm của chủ tử.
Liễu đại tiểu thư và con rắn xí c.h.ế.t tiệt bên cạnh nàng phá hủy tâm huyết nhiều năm của chủ t.ử bọn chúng!
Chúng đáng c.h.ế.t! Đáng chịu hình phạt lăng trì xẻo ngàn nhát!
Phủ thi thảo nhanh chóng Đồ Sơn bới tung tóe, còn nhận hình dạng. Còn những thi trùng ẩn rễ cây thì trở thành bữa ăn trong bụng Đồ Sơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-ma-y-thoi-hien-dai-xuyen-thanh-ac-ba-mot-phuong/chuong-133-troi-phu-ho-ninh-an.html.]
Cảnh Chiêu Thần lười biếng tựa gốc cây, đôi mắt phượng tuyệt nheo , giọng lạnh lùng như suối nguồn trong núi.
"G.i.ế.c ."
Liễu Tuế nhún vai, tỏ ý kiến.
Một tên t.ử sĩ dùng hết sức lực nắm lấy cổ chân Liễu Tuế, môi mấp máy.
"Hắn tính toán rằng các ngươi sẽ c.h.ế.t, cho nên sớm chôn Thi trùng cơ thể các ngươi."
Nàng nhếch môi. Ánh nắng xuyên qua cành cây chiếu lên khuôn mặt nàng trắng như ngọc, khiến bất giác thấy lạnh sống lưng.
Nàng hất hàm về phía Đồ Sơn: "Yên tâm, Đồ Sơn sẽ giúp các ngươi dọn dẹp sạch sẽ, cho các ngươi lên đường tươm tất!"
Tên t.ử sĩ run rẩy, tay bất giác buông lỏng.
Hắn một lời nào, mà nàng thể thấu rõ nội tâm của , điều thật quá khủng khiếp!
Sau bài học , Liễu Tuế đốt xác t.ử sĩ tại chỗ để tránh hậu họa.
Từ đầu đến cuối, Cảnh Chiêu Thần hề hỏi thêm một lời nào về phận của nàng, cũng vì phận của nàng mà đổi thái độ.
Hắn vẫn tính cõng Liễu Tuế xuống núi.
"A Chiêu, sợ ?"
Cảnh Chiêu Thần lắc đầu: "Nàng mãi mãi là Tuế Tuế của bổn vương. Bổn vương chỉ cần ghi nhớ điều là đủ."
Liễu Tuế khẽ đáp một tiếng, dán chặt tai .
"Vừa thương, xin A Chiêu. Ta vẫn học cách kiểm soát nó."
Đồng t.ử Cảnh Chiêu Thần khẽ động. Giọng mang theo chút nghẹn ngào của nàng lọt tai, đáy lòng tức khắc mềm nhũn thành một vũng nước.
"Tuế Tuế đừng lo, nàng , bổn vương sẽ luôn ở bên nàng."
Nửa cánh tay ngọc ngà lộ của Liễu Tuế ẩn hiện luồng t.ử khí bao quanh. Theo thở dần đều của nàng, khí thể đó từ từ biến mất.
Cảnh Chiêu Thần tuy hiểu về con đường tu tiên, nhưng luyện võ từ nhỏ, trong đó ít nhiều cũng sự tương đồng.
Xét tình trạng của Liễu Tuế lúc , lẽ nàng hấp thụ quá nhiều linh lực của Tuyết Phách Sơn, nhất thời thể kiểm soát. may mắn huyết mạch Thánh Nữ trấn áp, nên mới khiến nàng tẩu hỏa nhập ma.
, truyền thuyết từng , Thánh Nữ cần chọn một để truyền thừa huyết mạch, nhưng cả đời lấy chồng!
Sống bảo vệ vạn vật sinh linh Hoài Nghĩa, c.h.ế.t cũng chôn cốt nơi Hoài Nghĩa!
Con đường phía của và Liễu Tuế chông gai trùng điệp, dường như vĩnh viễn thấy điểm cuối.
Dưới chân núi, bắt đầu vội vàng việc. Họ chạy khắp các sườn núi, ruộng đồng để kiểm tra tình hình mùa màng.
"Không ngờ hỏng một gốc nào!"
"Nhà cũng thế, chuyện thần kỳ quá!"
"Mọi đều Liễu cô nương ở đây, cần lo lắng bất cứ điều gì!"
So với sự thảnh thơi của bọn họ, Tần thị căng thẳng đến mức lòng bàn tay toát mồ hôi.
Nàng vỗ n.g.ự.c cam đoan rằng sẽ bảo vệ những cây cà chua và ớt hương liệu từ nước ngoài , chúng vốn yếu ớt, trải qua một trận cuồng phong mưa bão như thế , liệu thể sống sót vẫn còn là điều thể .
Màn sương mỏng manh dần tan , Tần thị phát hiện điều gì bất thường, cẩn thận vén một góc vải dầu lên.
Mỗi cây đều thẳng cành, thậm chí còn nhú những chồi non mới.
“Sống , tất cả đều sống sót, đây quả thực là trời phù hộ Ninh An!”
Tần thị chắp hai tay, cúi lạy trời đất hết đến khác.
Mọi theo, cùng quỳ rạp xuống bờ ruộng, thành kính ba lạy thương thiên!
Đại đa bọn họ, đây ở Kinh thành đều là kiểu hầu hạ tận tay, cơm dâng nước rót, từng rằng trồng trọt là chuyện cực nhọc đến thế, quá nhiều chuyện lo lắng, đến nỗi họ quên mất bộ dạng của là gì.
Dân sinh khổ cực, chỉ những từng nếm trải mới thấu hiểu sự gian truân ! So với những kẻ cao chỉ động môi lời sáo rỗng, bọn họ càng tin phục Liễu Tuế và Cảnh Chiêu Thần hơn!