Nữ Ma Y Thời Hiện Đại Xuyên Thành Ác Bá Một Phương - Chương 125: Lên Trời Xuống Đất

Cập nhật lúc: 2025-12-06 07:42:13
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

  Tuyết Phách Sơn khó tìm, suy cho cùng là vì trong núi bố trí trận pháp, tương tự như mê cung ở thế giới hiện đại, nếu cứ theo quy tắc nào mà xông , một khi lạc lối, chắc chắn sẽ mất mạng.

 

Suốt chặng đường thấy ít thi cốt vô danh, đủ thấy vì thần d.ư.ợ.c trong truyền thuyết mà bao nhiêu chống cám dỗ, cuối cùng uổng mạng.

 

"Chậc chậc, ngài thế cũng coi như là bàng quan lạnh nhạt ? Người do ngài g.i.ế.c, nhưng cũng là do ngài gián tiếp gây họa."

 

Trường Bạch , chột liếc Liễu Tuế.

 

"Đừng càn, lão phu từng bắt họ xông núi! Họ vì những lời đồn thổi vô căn cứ mà màng tính mạng, ai mà ngăn cản ?"

 

Thấy Liễu Tuế thần sắc như thường, thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

Thật sự sợ nha đầu tính khí nóng nảy nổi giận mà bỏ mặc lão già cô độc mất!

 

"Huống hồ, Tuyết Phách thực sự thứ mà thường thể dùng !"

 

Liễu Tuế thản nhiên, "Chuyện chẳng rõ như ban ngày ? Nếu ai cũng dùng , ngài chẳng sớm chiếm của riêng ! Nào đến lượt !"

 

Trường Bạch suýt chút nữa phun ngụm m.á.u già!

 

Ngón tay run rẩy, chỉ Liễu Tuế hồi lâu cũng thốt nên lời.

 

Nha đầu chọc tức đúng là đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực!

 

Nếu nàng dám nhận thứ hai, sẽ ai dám xưng thứ nhất!

 

Trường Bạch tức đến lồng n.g.ự.c ngừng phập phồng, Đồ Sơn còn sợ giây tiếp theo sẽ c.h.ế.t nhắm mắt!

 

"Lão phu..... lão phu..... nếu ý nghĩ đó, trời tru đất diệt, ngũ lôi oanh kích!"

 

"Ầm ầm—"

 

Giữa bầu trời xanh thẳm một gợn mây, đột nhiên vang lên một tiếng sấm sét kinh hoàng.

 

Giống như một cái tát giáng mạnh mặt Trường Bạch, khóe miệng khỏi giật giật.

 

Liễu Tuế như , "Xem ngay cả ông trời cũng tin ngài !"

 

Có câu rằng kẻ dối trá phát lời thề, sấm sét nổi lên giữa trời quang! Hôm nay chứng kiến, quả đúng là lời hề hư ảo!

 

Mặt trời dần khuất những áng mây, trong khí tràn ngập ẩm ướt.

 

Bầu trời nãy còn nắng vàng rực rỡ, thoắt cái mây đen che kín thành, gió nổi lên, cây cối lay động!

 

Liễu Tuế thêm một tầng nhận thức về Trường Bạch, hóa tâm trạng của thể ảnh hưởng trực tiếp đến thời tiết của Tuyết Phách Sơn!

 

Nàng lười thèm dỗ dành , Trường Bạch đành tự ôm cục tức, tai nàng cuối cùng cũng yên tĩnh.

 

Cuối Tuyết Phách Sơn sừng sững vài cây cột đá đổ nát, những hình chạm khắc đó phai màu, đây bao lâu .

 

Điều khiến mở rộng tầm mắt chính là: Lối của Tuyết Phách Sơn cùng một chỗ!

 

Nếu chỉ dẫn, lang thang ở đây mười năm, thậm chí trăm năm, cũng thể đoán thiết kế kỳ lạ đến thế !

 

"Đây là mưu kế hại do ngài nghĩ ?"

 

Bóng đêm dần ập đến, trong cửa động mơ hồ phát ánh sáng u ám, hòa lẫn với một mùi hương khó phát hiện.

 

Liễu Tuế thở dài một , đầy ẩn ý vỗ vỗ vai Trường Bạch, khiến đau đớn rít lên một tiếng, chẳng hề khách khí trừng mắt Liễu Tuế.

 

“Ngươi tự lượng sức đang trong tình cảnh nào ư? Một chưởng giáng xuống, thường thể ngươi đ.á.n.h lún xuống đất !”

 

Đen kịt, đen đến mức đưa tay thấy nổi năm ngón, ánh sáng yếu ớt cũng tan biến, bên tai chỉ còn tiếng gió rít gào thê lương, tựa như tiếng nức nở khe khẽ của nữ tử.

 

Trường Bạch thầm sung sướng, dọa c.h.ế.t ngươi nha đầu c.h.ế.t tiệt mồm mép hiểm độc !

 

Tai Liễu Tuế khẽ động, nàng cứng đờ.

 

Theo lão đầu , nàng ít nhất tăng thêm hai mươi năm công lực phi phàm, nhưng điểm tệ hại nhất chính là, thính lực quá đỗi kinh !

 

Dù chỉ là một chút gió thổi cỏ lay, trong tai nàng cũng như là sóng lớn kinh thiên!

 

“A a a! Yêu ma quỷ quái lùi, lùi, lùi!”

 

Âm thanh lớn như chuông đồng.

 

Trường Bạch chỉ cảm thấy màng nhĩ của như xé toạc, ù ù ngừng!

 

Trong sơn động truyền những tiếng , tiếng , tiếng kêu vỡ vụn...

 

“Hự— Ngươi buông tay ! Tóc của lão phu a.......”

 

Liễu Tuế từ lúc nào leo lên lưng Trường Bạch, tay nắm chặt tóc , đôi mắt hạnh cảnh giác về phía nơi phát âm thanh.

 

“Ngươi... ngươi bảo bọn chúng câm miệng ...”

 

Đồ Sơn câm nín, đang yên đang lành dọa nàng gì, giờ thì tự rước lấy khổ !

 

thấy da đầu Trường Bạch sắp nàng giật tuột đến nơi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-ma-y-thoi-hien-dai-xuyen-thanh-ac-ba-mot-phuong/chuong-125-len-troi-xuong-dat.html.]

 

Chắc là đau lắm đây!

 

Trường Bạch cúi hất nàng xuống, nào ngờ Liễu Tuế hai tay nắm chặt hơn, khóe mắt giật ngược lên cao.

 

“Còn mau câm cái miệng thối cho lão tử!!!”

 

Trường Bạch giận dữ quát lớn! Cát bay đá chạy!

 

Những thứ đáng c.h.ế.t , thấy sắp mất mạng ? Hay là sắp đau c.h.ế.t !

 

Tiếng kêu quái dị chợt dừng , màn đêm trở nên tĩnh lặng một cách quỷ dị.

 

Liễu Tuế nắm tóc Trường Bạch, run rẩy đến mức thành lời.

 

“Ngươi... phát chút âm thanh ... sợ...”

 

Trường Bạch, “......”

 

Khốn kiếp! Chốc thì bảo câm, chốc bảo , rốt cuộc là cho sống đây?

 

“Được , đều theo ngươi, cô tổ nãi nãi cầu xin nàng buông tay .”

 

Đầu Liễu Tuế lắc lư như trống bỏi, theo động tác của nàng, đầu Trường Bạch cũng lắc lư theo.

 

“Ngươi hát cho ! Không thì kể chuyện cũng ! A, ma kìa!”

 

Trường Bạch ngất xỉu, hưởng thọ... rõ!

 

Hắn cam chịu cõng Liễu Tuế tiếp tục tiến lên, sơn động quanh co ẩm ướt, vách đá tỏa ánh huỳnh quang yếu ớt.

 

Mắt Liễu Tuế từ đầu đến cuối dám mở .

 

Trường Bạch thở dài, “Nha đầu, cho dù ngươi chiêu thức, thường cũng khó lòng gần ngươi, thể tin những lời vô căn cứ về ma quỷ như ?”

 

Hắn lắc đầu, vẻ mặt hận thể rèn sắt thành thép.

 

Liễu Tuế lưng yên tĩnh, thở bình đều đặn, ngủ từ lúc nào.

 

“Sợ đến mức mà còn ngủ , lão phu nên khen ngươi là tim lớn vô tâm vô phế đây! Lão phu đây là kiếp mắc nợ ngươi và nương ngươi !”

 

“Ừm, mắng .”

 

Trường Bạch khựng , “Lão phu tự tự , mắng lúc nào?”

 

Liễu Tuế mơ mơ màng màng, “Nương ngươi!”

 

“......??”

 

Một đêm ngủ ngon.

 

Trường Bạch xổm hành lang, mắt đối mắt với lão Trấn Quốc Công, hai lão đầu trừng trừng, tròng mắt như sắp rớt xuống đất.

 

“Ngươi là ai? Đến từ nơi nào?”

 

Trường Bạch nắm tóc lớn Liễu Tuế giật xuống trong tay, nước mắt.

 

Vốn dĩ tóc chẳng còn bao nhiêu, nha đầu trong mộng cảnh mà sức lực vẫn lớn kinh , cứ nhổ như , chẳng lẽ chỉ thể xuất gia hòa thượng ?

 

“Cút cút cút! Lão t.ử giờ tâm trạng tệ lắm, rảnh rỗi trả lời! Đợi nha đầu c.h.ế.t tiệt tỉnh , hỏi một câu là thôi!”

 

Đồ Sơn cuộn bên gối Liễu Tuế, ngủ say bất tỉnh nhân sự.

 

Cảnh Chiêu Thần ngừng trong phòng, mắt là một mảng thâm quầng, mấy ngày chợp mắt.

 

“A Chiêu.....”

 

Liễu Tuế khẽ gọi, trở , một tia nắng chiếu lên gương mặt trắng như ngọc của nàng.

 

“Bản vương ở đây! Tuế Tuế nàng cuối cùng cũng tỉnh !”

 

Giọng Cảnh Chiêu Thần khàn khàn, vẻ mặt lo lắng.

 

Hắn che bớt ánh sáng giúp Liễu Tuế, nàng lúc mới chậm rãi mở mắt, chớp chớp Cảnh Chiêu Thần.

 

“A Chiêu, mơ thấy , nhỏ tuổi học cái , chiếm hết tiện nghi của !”

 

Lưng Cảnh Chiêu Thần cứng đờ, ho khan hai tiếng, thần sắc chút tự nhiên, vành tai còn nhuộm một màu đỏ đáng ngờ.

 

“Bản vương nào ..... Tuế Tuế đây là ngủ mê man !”

 

Hắn chối bay chối biến, Liễu Tuế cũng dây dưa.

 

“A Chiêu, sẽ nữa, cũng tuyệt đối rời xa .”

 

Trong mắt Cảnh Chiêu Thần nhanh chóng nổi lên nước mỏng manh, hít , thở , nhẹ nhàng ôm Liễu Tuế lòng.

 

“Tuế Tuế của Bản vương vẹn trở về ! Cho dù nàng rời , bất kể lên trời xuống đất, Bản vương cũng nhất định sẽ tìm nàng!”

 

Loading...