Nữ Ma Y Thời Hiện Đại Xuyên Thành Ác Bá Một Phương - Chương 114: Một Lời Khó Nói Hết
Cập nhật lúc: 2025-12-06 07:40:42
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố nhân!
Liễu Hằng lẳng lặng niệm niệm mấy trong lòng.
Trưởng tỷ đang bảo chớ quên tình xưa, đừng kẻ m.á.u lạnh vong ân bội nghĩa.
So với cố nhân, càng trở thành nhà của trưởng tỷ suốt đời.
trưởng tỷ , sinh thì gánh vác trách nhiệm của , trốn tránh là hành động của kẻ hèn nhát. Còn , thẳng trời đất, nhân ái hiểu lý lẽ!
"Trưởng tỷ, Hằng nhi hiểu ."
Liễu Tuế xoa xoa đỉnh đầu , giọng dịu dàng.
"Các nàng đều sắm y phục mới , Hằng nhi ? Người khác khi tìm hiểu một , đầu tiên là vẻ ngoài, đó mới là tìm hiểu sâu hơn."
Cho dù nghèo khó, cho dù mặc y phục rách nát, vẫn giữ gìn sự sạch sẽ, đây là nguyên tắc cơ bản của một .
"Chúng thể cầu gấm vóc lụa là, cũng cần vải vóc đắt tiền, nhưng con luôn mặt khác với vẻ mặt sạch sẽ, tinh thần."
Nàng chỉ mũi giày rách một lỗ nhỏ của Liễu Hằng.
"Sách vở nam nhi đại trượng phu câu nệ tiểu tiết, nhưng con... khác. Cho nên càng ghi nhớ, bất luận ở , đối diện với tình cảnh nào, cũng lộ vẻ tiều tụy. Con trở thành chủ tâm cốt, trở thành trụ cột!"
Thấy Liễu Hằng cúi đầu càng lúc càng thấp, Liễu Tuế đoán tâm tư thầm kín của .
Hắn sợ rằng bọn họ sẽ còn xem là nhà nữa!
"Hằng nhi, con gọi một tiếng trưởng tỷ, cả đời con đều là của , cũng là ca ca của An nhi và các khác!"
Liễu Hằng mỉm , vẻ mặt toát lên nét tú mỹ.
Hắn ngọt ngào gọi một tiếng trưởng tỷ, trong lòng lâng lâng.
Liễu Bình phủi bụi , rửa sạch chân cẩn thận xỏ giày .
"Hằng nhi thôi, nhị thúc dẫn con mua y phục mới, đúng lúc giày của cũng cũ . À, ở mới mở một Văn Trai, thấy cũng tệ ."
Liễu Hằng vẫy tay với Liễu Tuế, nắm chặt bàn tay to lớn của Liễu Bình, vui vẻ. Hai chuyện, xa dần.
Thấy bọn họ rời , Trương thị hiểu ý nhắc đề tài nữa.
"Nói chuyện phiếm lâu như , trễ việc của con ?"
Liễu Tuế bỗng đập trán, ôm Liễu Trần trong lòng mà hôn tới tấp.
"Đã tìm A Chiêu, chuyện một hồi quên mất chuyện ."
Nàng khúc khích, chọc cho Liễu Trần chảy cả nước miếng.
Trương thị nhẹ nhàng gõ trán nàng, "Con đó, quý nhân đa đoan quên, mau , đừng để chờ lâu."
"Nhị thẩm, thật sự nghĩ thông suốt ?"
Trương thị khựng một chút, mới nhớ ý nàng , khỏi bật .
"Liễu Trần và Liễu Cố trưởng tỷ như con chăm sóc, nhất định sẽ trở thành kẻ vô sỉ. Ai cứ quan mới tương lai? Đường đời vạn nẻo, chỉ cần chịu khó nỗ lực, đều thể sống dáng !"
Nàng Liễu gia còn ngày ngẩng mặt lên , nhưng điều đó quan trọng gì . Thiên hạ rộng lớn, nơi nào mà chẳng thể an cư lạc nghiệp?
Phụ nữ một khi xuất giá, cả đời chỉ thể an phận nơi hậu trạch, chồng còn thì theo chồng, chồng c.h.ế.t thì theo con.
, Liễu Tuế cho nàng thấy một lựa chọn khác. Phụ nữ cũng thể gánh vác nửa bầu trời, cũng thể bước khỏi cửa nhà, mở mang tầm mắt, tăng thêm kiến thức. Không cần ngày ngày m.ó.c t.i.m moi óc, hại , phòng !
Nàng hoài bão lớn lao gì, chỉ sống cuộc đời đơn thuần như thế . Hoặc một ngày cùng Liễu gia đồng sinh cộng tử, nàng cũng hối hận.
"Tuế Tuế, bất kể con gì, nhị thẩm đều vĩnh viễn ủng hộ con!"
Nàng một lời mang hai ý nghĩa, Liễu Tuế lập tức rưng rưng nước mắt.
"Nhị thẩm, bất kể con gì, đều là để bọn chúng sống vô ưu vô lo! Gánh nặng nên đặt lên vai bọn chúng, thì cứ để chúng gánh vác."
Trương thị lau khóe mắt, mỉm nàng, nhẹ nhàng gật đầu.
Lão Trấn Quốc Công và Liễu lão phu nhân rõ từng lời của trong sân. Hai , đều thấy sự an ủi khuôn mặt đối phương.
Có hậu nhân như thế , Liễu gia nhất định sẽ hưng thịnh, tinh thần bất khuất sẽ truyền vĩnh viễn!
Cảnh Chiêu Thần tuy ở hoa sảnh, nhưng tâm trí bay xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-ma-y-thoi-hien-dai-xuyen-thanh-ac-ba-mot-phuong/chuong-114-mot-loi-kho-noi-het.html.]
Món ăn bàn mang mang hâm nóng mấy lượt, nhưng hứa sẽ cùng dùng bữa vẫn thấy bóng dáng.
Hắn mặt cảm xúc uống , mắt thỉnh thoảng liếc ngoài sân.
Liễu Tuế chạy nhanh , ánh mặt trời, nàng rạng rỡ.
"A Chiêu, chờ lâu đúng ? Xin , chút việc nhà chậm trễ."
Cảnh Chiêu Thần giả vờ giận dỗi, rủ mắt xuống lời nào.
"A Chiêu."
Trong mắt nàng như chứa cả dải ngân hà, sáng đến mức thể soi rọi tận sâu thẳm nội tâm tăm tối của .
"A Chiêu A Chiêu A Chiêu ngoan đừng giận nữa mà."
Nàng nũng nịu, lắc lắc tay áo của qua . Da thịt trắng như ngọc, mày tựa non xa.
Cảnh Chiêu Thần thở dài, ôm nàng lòng.
"Bản vương nỡ thật lòng giận ngươi. Chỉ là bây giờ giữa trưa , bụng ngươi đói ?"
Liễu Tuế chột mặt .
Đồ Sơn thầm nhủ: Người ăn no từ lâu , chỉ ngươi là đồ ngốc đói bụng chờ ở đây!
"Đói, đặc biệt đói, dùng luôn bữa sáng và bữa trưa !"
Nhìn bộ dạng chột của nàng, Cảnh Chiêu Thần còn gì hiểu, nhưng nữ nhân của thì cưng chiều thôi, ngoài việc cam chịu, chẳng còn lựa chọn nào khác.
Hắn cũng vạch trần nàng, phất tay.
"Truyền thiện!"
Giang Phong nhanh chóng ngẩng đầu Liễu Tuế một cái, đó nhanh chóng cúi đầu, mặt chút dị thường.
Liễu Tuế thì để ý, nhưng Đồ Sơn đang quấn ngang eo nàng đột nhiên ngẩng đầu lên.
"Đồ Sơn, ngươi tự chơi một lát ."
Đồ Sơn nhúc nhích, ánh mắt bất thiện về phía Giang Phong.
Người thật kỳ quái, dung mạo nổi bật, nhưng mang theo quý khí trời sinh. Mùi vị y, giống như thảo d.ư.ợ.c ngâm lâu ngày, ngay cả trong xương cốt cũng toát khí lạnh lẽo âm u.
Nó liếc Liễu Tuế, nàng dường như chẳng gì.
Đồ Sơn quyết định quan sát thêm, dù nó nhạy bén như , chắc chắn thể sai !
Liễu Tuế đưa một khối thịt đến bên miệng Đồ Sơn, nó nhai bừa vài cái nuốt xuống. Trong lòng rắn chỉ chứa mỗi việc ăn, bữa cơm thành nhạt nhẽo vô vị.
Ngược hai , đang vui vẻ, gắp cho miếng thịt, múc cho chén canh, tình ý đậm đà, đến nỗi nó là một con rắn cũng cảm thấy chút ngượng ngùng.
Trong khí tràn ngập mùi vị ngọt ngào của ái tình!
"A Chiêu, giải độc sẽ đau một chút, chịu chứ?"
Cảnh Chiêu Thần liếc xéo nàng một cái, "Bản vương chịu vô vết thương , chút đau đớn đáng kể."
Liễu Tuế phối hợp gật đầu, " , Vương gia là minh thần võ nhất!"
Đồ Sơn cuộn bên thành hồ, vùi đầu thể, xem như phi lễ chớ , phi lễ chớ !
Hơi nước nhanh chóng bao trùm phòng tắm. Cảnh Chiêu Thần để trần nửa , cơ n.g.ự.c săn chắc, đường nhân ngư lưu loát... Giá mà phóng khoáng hơn, mặc quần thì còn tuyệt hơn nữa!
Dường như nhận ánh mắt đ.á.n.h giá của Liễu Tuế, Cảnh Chiêu Thần nhếch môi.
"Tuế Tuế đây là tháo dỡ nuốt Bản vương bụng ? Cũng , Bản vương tuyệt đối phản kháng."
Má Liễu Tuế ửng đỏ, "Đợi khi giải độc xong thì cũng là thể..."
Dù mỹ sắc đang bày mắt, bình thường nào nhịn cơ chứ, hơn nữa nàng kết hôn mù quáng, nàng là nữ nhân đến từ thời đại mới!
Cảnh Chiêu Thần, "..."
Vốn định trêu chọc nàng đôi câu, ai ngờ nàng trêu , tâm trạng quả thật khó tả thành lời!
"Bản vương ngủ một lát, nàng cứ từ từ, cần vội."