Nữ Ma Y Thời Hiện Đại Xuyên Thành Ác Bá Một Phương - Chương 106: Dấu Hiệu Mặt Trời
Cập nhật lúc: 2025-12-06 07:40:34
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thấy Đồ Sơn ý định rời , Liễu Tuế đành bỏ cuộc.
"A Chiêu, nghĩ chủ mưu là ai? Để lấy mạng , chúng thật sự từ thủ đoạn nào!"
Không đợi Cảnh Chiêu Thần mở lời, nàng chỉ cái xác đất phân phó.
"Thiêu hủy tại chỗ, tuyệt đối tiếp xúc với nó!"
Giang Lâm Cảnh Chiêu Thần một cái, thấy ý kiến gì, liền lấy hỏa chiết t.ử trong lòng về phía thi thể.
"Liễu cô nương... chuyện ..."
Giang Lâm vốn dĩ luôn việc cẩn thận, hiếm khi mở miệng nếu cần thiết.
Liễu Tuế và Cảnh Chiêu Thần đồng thời dậy đến bên cạnh .
Người đàn ông mới c.h.ế.t thời gian bằng một chén , nhưng dáng vẻ hiện tại như c.h.ế.t lâu , mặt thậm chí còn lộ xương trắng ghê rợn, ở cánh tay lờ mờ thấy một dấu vết.
"Đây là cái gì?"
Liễu Tuế nhíu mày.
Cảnh Chiêu Thần ghé sát tai nàng, "Mỗi lính của Quân Bình Dương đều xăm dấu hiệu mặt trời cánh tay, chỉ là là thật giả."
Liễu Tuế gì, giơ tay hiệu cho Giang Lâm châm lửa.
Tất cả im lặng ngọn lửa bùng lên, lưng cảm thấy ớn lạnh từng cơn.
Những con trùng lớn bằng ngón tay cái vì sợ nhiệt độ cao nên nhanh chóng chui khỏi thi thể, vòng lửa bao vây chúng, chúng liên tục lăn lộn cho đến khi thiêu thành tro bụi.
"Người lấy mạng bản vương nhiều, Phùng Thiên Kỳ giả ở phủ Phùng đại nhân là một trong đó. Chỉ là ý của nàng, loại Thi Trùng dễ dàng đúng ?"
"Ừm, những con trùng đều lớn bằng ngón tay , ít nhất nuôi trong t.h.i t.h.ể năm, sáu năm. Không đến điều khác, quả thực đủ kiên nhẫn."
"Nếu... Tuế Tuế cũng nghĩ đến khả năng đó ? Nếu thực sự đến lúc đó, nàng phương pháp đối phó ?"
Đồ Sơn chậm rãi nhúc nhích hình mập mạp của nó.
"Đồ Sơn chính là cách thức ứng phó!"
Nàng rũ đầu xuống, Đồ Sơn vặn ngẩng đầu.
Nếu nàng lầm, khi Đồ Sơn công kích nam nhân , lũ thi trùng vốn đang rục rịch da chợt im bặt, tựa như gặp thiên địch .
Đồ Sơn vốn định để tâm đến nữ nhân , nó vùi đầu định tiếp tục giả vờ, bỗng Liễu Tuế khe khẽ cất lời:
"Ôi chao cái trí nhớ của , Đồ Sơn . A Chiêu, cứ lấy chút m.á.u của nó mà thử nghiệm, tự khắc chân tướng sẽ bày tỏ."
Cảnh Chiêu Thần 'tách' một tiếng mở chiếc quạt xếp, mặt quạt mỏng như cánh ve khẽ lóe lên những tia hàn quang vụn vặt.
Thân rắn Đồ Sơn run lên, thoắt cái nhảy xuống, đuôi rắn nặng nề đập mạnh xuống nền đất.
Vài con thi trùng lớn bằng móng tay từ chui , sợ hãi cuống quýt tụ thành một khối.
Đồ Sơn ngẩng đầu, đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh chằm chằm Liễu Tuế, bộ dáng như đang chờ khen thưởng.
Liễu Tuế sợ đến toát mồ hôi lạnh cả !
Lũ thi trùng sinh sản ! Nếu Đồ Sơn, cứ để mặc chúng lưu trong Vương phủ, hậu quả sẽ khôn lường!
Thấy gương mặt nhỏ nhắn của nàng sợ hãi tái mét, Cảnh Chiêu Thần nhẹ nhàng ôm nàng lòng vỗ về an ủi.
"Đừng sợ, bổn vương đây chẳng vẫn bình yên vô sự đó ."
Trong mắt Liễu Tuế ẩn hiện ánh nước lấp lánh, khóe mi phiếm hồng.
Cảnh Chiêu Thần đầu thấy dáng vẻ của nàng, khỏi sững sờ.
Kể từ khi bắt đầu lưu đày, trải qua muôn vàn khó khăn, Liễu Tuế cứ như ngọn cỏ dại thể thiêu rụi, từng gục ngã, từng bỏ cuộc!
Đây là đầu tiên nàng vì mà lộ rõ vẻ sợ hãi đến rơi lệ.
Đồ Sơn lười biếng thè lưỡi rắn, cuốn trọn lũ thi trùng đang ngẩn ngơ tại chỗ miệng, cực kỳ ghét bỏ mà lắc lư thể.
"Nó... Liễu cô nương, Đồ Sơn nuốt sạch lũ trùng ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-ma-y-thoi-hien-dai-xuyen-thanh-ac-ba-mot-phuong/chuong-106-dau-hieu-mat-troi.html.]
Giang Thụ trợn mắt há mồm, chỉ cảm thấy dày như khuấy đảo, vịn cây nôn khan hồi lâu.
Liễu Tuế nắm lấy tay Cảnh Chiêu Thần, cơ thể vẫn khẽ run lên vì sợ hãi, nàng dè dặt hỏi Đồ Sơn.
"Ngươi ăn cái thứ , chắc chắn sẽ vấn đề gì chứ?"
Đồ Sơn men theo chân nàng, tiếp tục cuộn tròn eo nàng đai lưng.
Những thứ Trường Bạch lão đạo trồng cũng chỉ là cỏ thuốc, còn vô kịch độc, năm đó nó nhất thời hiếu kỳ, nuốt thứ gì, thể mới hóa thành màu sắc như hiện tại.
Nếu Trường Bạch lão đạo từng dùng loại trùng t.h.u.ố.c ngay mắt nó, nó thật sự bên rễ Hủ Thi Căn sinh sôi đầy rẫy lũ trùng ghê tởm xí đến !
Nó liên tục dùng đan d.ư.ợ.c hơn nửa tháng, dần dần lũ thi trùng trở thành món điểm tâm ngon lành, mỗi nó đào cỏ Hủ Thi để tìm kiếm thi trùng đều Trường Bạch đạo nhân đuổi đ.á.n.h khắp núi!
Nghĩ đến đây, nó thè lưỡi rắn, ý thứ chính là món ăn yêu thích nhất của nó.
đáng tiếc , Liễu Tuế nhận thông tin của nó, mắt vẫn cứ đăm đăm nam nhân ch.ó má khí chất mạnh mẽ !
Đồ Sơn giận , hậu quả sẽ nghiêm trọng. Nó rụt đầu , bày tỏ sự bất mãn mãnh liệt của bản !
"A Chiêu, hôm nay là khinh địch, xử lý việc vẫn nên cẩn trọng hơn mới . Ta thực sự dám tưởng tượng nếu lũ thi trùng lưu trong phủ , hậu quả sẽ ."
Giọng nàng mang theo âm điệu nghẹn ngào, đôi vai khẽ run lên.
"Sao thể trách nàng, nàng và bổn vương từng trông thấy loại vật , quả thực là phòng kịp! Nàng đừng ôm hết việc , chẳng chúng giao hẹn cùng bổn vương đối diện ?"
Chàng móc khăn tay , lau giọt lệ nơi khóe mắt Liễu Tuế.
"Ăn một cái tát, khôn thêm một chút. Sau bổn vương cũng càng thêm cảnh tỉnh mới ."
"Ngoan nào, đừng nữa, bổn vương sẽ thấy đau lòng."
Liễu Tuế cúi đầu, rõ thần sắc gương mặt nàng, đành nửa quỳ xuống.
"Nàng còn cùng bổn vương xem những cuốn sổ sách chăng? Bổn vương nghĩ rằng mấy món đồ mới lạ thu về từ thương thuyền Tây Vực , nàng chắc chắn sẽ thấy hứng thú lắm."
Liễu Tuế khẽ 'ừm' một tiếng, mặc cho Cảnh Chiêu Thần nắm lấy tay , chậm rãi về hướng cửa lớn.
Giang Lâm và mấy còn vài lượt, lặng lẽ theo .
Nhiếp Chính Vương sa lưới tình ! Chàng đ.á.n.h mất chính trong vòng xoáy của ái tình!
Người dịu dàng như làn sóng biếc mùa xuân, hiểu khiến bọn họ thấy vô cùng xa lạ.
Giang Thụ rạng rỡ vẻ vui mừng, bước chân gần như bay lên.
Xem xu hướng phát triển , Vương phủ chỉ sắp nữ chủ tử, mà chẳng bao lâu nữa, e là còn một đàn tiểu chủ t.ử hoạt bát nhanh nhẹn nữa!
Bất kể là ở Ninh An tại kinh thành, Vương phủ đều quá mức lạnh lẽo. Gia mỗi ngày đều dùng bữa một trong hoa sảnh trống trải, đôi khi cả ngày còn chẳng thể cất lời.
Giờ đây Liễu cô nương bầu bạn, Nhiếp Chính Vương chỉ khai mở tâm trí, mà quả thực là thoát t.h.a.i hoán cốt, đổi mới !
"Ngươi một đang nghĩ gì , miệng sắp ngoác đến tận mang tai !"
Giang Ngọc thọc mạnh eo một cái, đau đến nỗi Giang Thụ cau mày.
"Ngươi nhẹ tay một chút ? Nhìn xem thể trọng của ngươi hiện giờ, ai thể chịu nổi vài cú thúc ?"
Giang Ngọc trợn mắt lườm, phì một tiếng nhả mấy hạt vỏ dưa.
"Các ngươi đây chính là ghen tị trắng trợn! Cô nương coi như nhà, các ngươi đúng là loại ăn nho liền chê nho chua!"
Giang Thụ khinh thường: "Xí, khoe mẽ cái gì, lúc đó ngươi ký t.ử khế..."
Giang Ngọc rón rén nhích gần Giang Thụ và Giang Lâm, cố ý ghìm giọng thật nhỏ.
"Các ngươi còn việc ư? Để cho các ngươi rõ..."
Hắn liếc Cảnh Chiêu Thần và Liễu Tuế đang tựa : "Gia giao khế của cho cô nương ! Bảo cứ yên lòng mà việc cho cô nương!"
Cả hai thật sự kinh ngạc, nhưng Giang Ngọc vẫn chịu dừng lời.
"Cô nương trực tiếp đốt khế của , giờ đây là tự do! Hoàn tự nguyện bán mạng vì cô nương!"