Nữ Ma Y Thời Hiện Đại Xuyên Thành Ác Bá Một Phương - Chương 103: Hơi nhỏ!

Cập nhật lúc: 2025-12-06 07:40:31
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trong phòng yên tĩnh, Giang Lâm ôm kiếm hành lang, ai dám tiến lên quấy rầy. Giờ dùng bữa tối qua, vẫn thấy Vương gia sai dọn cơm.

 

Liễu Tuế mở mắt thấy Cảnh Chiêu Thần chống tay chằm chằm.

 

「Đã giờ nào ? Chàng cũng gọi dậy.」Giọng nàng mang vẻ mơ màng của mới tỉnh giấc, còn xen lẫn chút nũng nịu, khiến trái tim Cảnh Chiêu Thần mềm nhũn.

 

Hắn chợt đè Liễu Tuế xuống , nụ hôn nóng bỏng gieo rắc khắp nơi, ngửi thấy hương thơm độc nhất của nàng, m.á.u trong dồn hết về một chỗ.

 

「Tuế Tuế.....」

 

Giọng khàn , cố gắng kiềm chế cơn xúc động dâng trào mạnh mẽ.

 

Hắn yêu nàng, cũng tôn trọng nàng. Những cử chỉ mật giữa họ đều dừng đúng lúc. Hắn hy vọng chuyện sẽ thuận theo lẽ tự nhiên ngày họ đại hôn.

 

Liễu Tuế cảm nhận sự đổi trong cơ thể , dám động đậy, để mặc bá đạo thăm dò trong miệng , chiếc lưỡi ngừng công thành chiếm đất.....

 

Hơi thở nóng rực của phả n.g.ự.c nàng, Liễu Tuế chỉ cảm thấy trái tim đập như nhảy khỏi lồng ngực.

 

Mãi lâu , Cảnh Chiêu Thần thở một dài, dựa ý chí mạnh mẽ mà trấn áp ngọn lửa đang bùng lên khắp cơ thể.

 

「Nàng đói ? Bản vương cho dọn bữa bây giờ nhé?」

 

Liễu Tuế gật đầu, giận dỗi đẩy .

 

「Mau xuống , nặng c.h.ế.t mất.」

 

Mắt Cảnh Chiêu Thần tràn ngập ý nhàn nhạt, khóe miệng cong lên, chuỗi hoa mai để cổ trắng ngần của nàng.

 

「Được, đổi nàng ở ?」

 

Liễu Tuế vùi mặt lồng n.g.ự.c rắn chắc của , 「Vô liêm sỉ.」

 

Cảnh Chiêu Thần nắm lấy tay nàng đặt lên môi, tình yêu cuồng nhiệt trong đôi mắt phượng của gần như nhấn chìm Liễu Tuế.

 

Nhìn gương mặt yêu nghiệt phóng đại mắt, Liễu Tuế kiềm vòng tay ôm lấy cổ , hàng mi dài chớp động khẽ quét qua cằm .

 

「A Chiêu, ở đây, sẽ cả.」

 

Tất cả điều giống như một tấm lưới vô hình trói chặt họ . Việc xuyên lẽ là ngẫu nhiên, lẽ nàng chính là chiếc chìa khóa giải mã bí ẩn, còn nàng và Cảnh Chiêu Thần sẽ cùng cứu rỗi đối phương, đồng lòng tiến bước!

 

Đôi khi nàng cũng suy nghĩ viển vông, nếu một ngày thật sự cơ hội trở về, nàng nên về ?

 

Cảnh Chiêu Thần chính là câu trả lời cuối cùng của nàng!

 

Cuối tháng Năm, đầu tháng Sáu, màn đêm ở Ninh An vẫn còn thoang thoảng lạnh.

 

Gió thổi từ cửa sổ nhỏ hé mở, mang theo nước khó nhận .

 

「Sắp mưa .」

 

Cảnh Chiêu Thần ôm nàng thật chặt lòng, sợ rằng chỉ cần buông tay, nàng sẽ biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc đời .

 

「Gia, cần dùng bữa ?」

 

Cảnh Chiêu Thần khẽ 「Ừm」 một tiếng, miễn cưỡng buông Liễu Tuế .

 

Hắn tới tủ quần áo chạm khắc hoa văn, lấy hai bộ hoa phục màu tím, đều là nam trang, một bộ dài hơn, một bộ ngắn hơn.

 

「Tuế Tuế, nàng cần bản vương giúp y phục ?」

 

Liễu Tuế gì, giật lấy gấm phục trong tay về phía bình phong.

 

Cảnh Chiêu Thần khẽ một tiếng, giọng điệu trêu chọc.

 

「Vậy nàng y phục cho bản vương cũng .」

 

Liễu Tuế đáp lời kẻ mặt dày , nên im lặng.

 

Cảnh Chiêu Thần thò nửa cái đầu qua bên chiếc bình phong thêu đôi, Liễu Tuế vội vàng chụp lấy y phục che ngực.

 

「Chàng còn cần mặt mũi nữa hả? Mau xong y phục ăn cơm , sắp c.h.ế.t đói đây .」

 

Cảnh Chiêu Thần lắc đầu, vẫn chằm chằm cảnh tượng n.g.ự.c nàng, nơi những dấu vết để .

 

「Mặt mũi quan trọng bằng nàng , chỉ là..... nhỏ!」

 

Liễu Tuế, 「......」

 

Chẳng kịp mặc xong y phục, Liễu Tuế đưa tay , đ.ấ.m một cú vành mắt .

 

「Hự, nàng nhẹ tay chút coi, đây là mưu sát phu quân !」

 

Cảnh Chiêu Thần la lên đầy khoa trương, ôm vành mắt lảo đảo lùi mấy bước.

 

Giang Lâm chỉ thấy nửa câu đầu, lo lắng đẩy cửa bước .

 

Chỉ thấy Gia nhà y phục xốc xếch, nửa n.g.ự.c trần trụi, làn da trắng tuyết một hàng dấu răng nhỏ đáng ngờ.

 

......??!

 

Giang Lâm vội vàng rụt nhanh chân bước , "Rầm" một tiếng đóng sập cửa .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-ma-y-thoi-hien-dai-xuyen-thanh-ac-ba-mot-phuong/chuong-103-hoi-nho.html.]

Giang Thụ từ ngoài trở về, thấy Giang Lâm đang ngượng nghịu hành lang, đèn cung đình rọi mặt , dường như một tầng mây đỏ.

 

「Sao mặt đỏ thế ? Là chuyện gì khuất tất ?」

 

Hắn giọng lớn, tiếng hét khiến tất cả ám vệ trong vườn đều thấy.

 

Mười mấy cái đầu thò từ khắp nơi, vểnh tai tiếp.

 

Giang Lâm vốn quen ít , Giang Thụ chế giễu cũng đáp trả thế nào.

 

Cánh cửa phía kẽo kẹt mở , Cảnh Chiêu Thần liếc một vòng.

 

「Tất cả đều chịu quân côn ?」

 

Từng cái đầu rụt , các ám vệ sợ hãi đến mức dám thở mạnh.

 

「Ôi chao, mau dọn cơm , ngày nào cũng la hét đ.á.n.h đấm, thấy mệt .」

 

Liễu Tuế lười biếng tựa một bên Cảnh Chiêu Thần, khóe mắt và chân mày phảng phất sắc hồng.

 

Y phục hai cùng kiểu dáng và màu sắc. Nam nhân cao ráo như cây tùng, nữ t.ử duyên dáng đáng yêu.

 

「Dọn cơm , hôm nay dùng bữa ở hoa sảnh.」

 

Cảnh Chiêu Thần vô cùng tự nhiên nắm tay Liễu Tuế, sự khó chịu ban nãy tan biến hết.

 

「Hôm nay trong phủ bản vương đặc biệt hầm bồ câu non, xem nàng gầy gò thế nào ......」

 

Hắn cúi thì thầm vài câu bên tai Liễu Tuế.

 

Liễu Tuế, 「......!!」

 

「Chàng mới nhỏ !」

 

Cảnh Chiêu Thần nhướng mày, 「Ồ, Tuế Tuế đo thử ?」

 

Liễu Tuế thể nhịn nữa, nhảy phóc lên lưng Cảnh Chiêu Thần, một tay bịt cái miệng đang bậy của .

 

Mọi trong Vương phủ đồng loạt sang một bên, mắt mũi, mũi tim, chỉ hận thể xuyên thủng mặt đất!

 

「Ôm chặt , coi chừng ngã đấy!」

 

Cảnh Chiêu Thần nhích lưng lên một chút, bước chân nhanh hơn.

 

「A Chiêu, đêm nay ngoài ?」

 

「Ừm, nàng xem chủ nhân thật sự của khu chợ đen đó là ai ?」

 

Ngón tay thon thả của Liễu Tuế khẽ vuốt ve yết hầu của , lưng Cảnh Chiêu Thần chợt cứng đờ, như châm lửa.

 

「Ngoan, đừng quấy.」

 

Giọng trầm khàn, mang theo sự kiềm chế nhẫn nhịn.

 

Liễu Tuế thầm thấy buồn , nam nhân thật là thuần khiết đáng yêu. Nàng , mà mặt đỏ như tôm luộc .

 

「Ta thật sự . Ăn cơm xong về nhà ngủ!」

 

Nàng ngáp một cái, tỏ vẻ thật sự buồn ngủ.

 

Cảnh Chiêu Thần nghẹn lời, há miệng nhẹ nhàng c.ắ.n lên bàn tay nhỏ bé đang quấy phá của nàng.

 

「Nàng đoán ?」

 

Liễu Tuế , lưng tận hưởng sự ấm áp của giây phút .

 

Một khu chợ đen phô trương đến thế, mỗi ngày thu cả đống vàng bạc, nhưng triều đình hề phát hiện điều bất thường nào. Chỉ một khả năng, đó là chủ nhân vô cùng quyền thế.

 

Người thủ đoạn che mắt thiên hạ như thế, ngoài Cảnh Chiêu Thần thì còn ai khác.

 

Bằng , chợ đen sớm dẹp sạch , thể tồn tại đến bây giờ.

 

「A Chiêu nhà thủ đoạn cao minh, bội phục.」

 

Cảnh Chiêu Thần lắc đầu.

 

「Biết ngay giấu nàng tinh quái . Chỉ là sổ sách ở đó chút vấn đề, bản vương nàng xem qua.」

 

「Không ! Ta buồn ngủ lắm!」

 

Nói thì, nàng và Cảnh Chiêu Thần hiện tại chỉ đang trong giai đoạn yêu đương, nàng hề hứng thú với gia sản phong phú của , cũng ý định nhúng tay .

 

Chỉ cần nàng , bản nàng cũng thể trở thành hào môn, cần dựa dẫm bất cứ ai, càng cần chịu sự khống chế của khác!

 

「Vậy coi như bản vương cầu xin nàng.」

 

Đầu Liễu Tuế lắc như trống bỏi, 「Không , !」

 

「Trong kho của bản vương còn vài loại hạt giống khác!」

 

「Được , mau ăn cơm , chính sự quan trọng!」

 

Loading...