Nữ Ma Y Thời Hiện Đại Xuyên Thành Ác Bá Một Phương - Chương 100: Tiền lộ xán lạn
Cập nhật lúc: 2025-12-06 07:38:33
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trải qua một mùa đông, từng con chuột đồng đều hình mập mạp, tròn trịa, mất sự nhanh nhẹn, khi đuổi bắt gần như là bó tay chịu trói.
Mọi bận rộn lâu như , sớm đói đến mức bụng lép kẹp, tùy ý bệt xuống đất, đống lửa nhanh chóng nhóm lên.
Liễu Tuế nhanh nhẹn lột da chuột đồng, sạch nội tạng, xiên cành cây đặt lên giá gỗ tạm bợ dựng đống lửa để nướng.
Thỉnh thoảng lật mặt, thịt phát tiếng xèo xèo, hương thơm lan tỏa khắp núi rừng.
Các ám vệ do Cảnh Chiêu Thần mang đến cũng vây quanh Liễu Tuế.
"Cô nương, thứ quả là thường thấy, chỉ là ngờ còn thể ăn ."
"Phải đó, đôi khi đói đến mức chỉ thể c.ắ.n chút quả dại, uống chút suối nguồn, giá như lúc đó cô nương ở đây thì mấy."
Liễu Tuế lên, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết, lúm đồng tiền bên má lay động.
"Ta còn từng thấy chuột đồng to gần bằng mèo, chúng chủ yếu gặm nhấm cây trồng và rễ cây, thịt ngon. Nếu ngoài nhiệm vụ, món quả thực thể thỏa mãn cơn thèm."
Đều là nam nhi, chẳng câu nệ tiểu tiết, nhận lấy chuột đồng mà Liễu Tuế đưa, há miệng c.ắ.n ngay.
"Thơm! Thật sự thơm quá..."
"Hít, nóng c.h.ế.t , mà thơm!"
Vừa ăn uống thỏa thích quên trêu đùa vài câu, khí hòa hợp vui vẻ.
Cảnh Chiêu Thần ở nơi xa họ, mắt chớp Liễu Tuế đang mỉm dịu dàng giữa đám đông.
Thấy Liễu Tuế về phía , bản năng nhích lùi , vẻ mặt cảnh giác chằm chằm con chuột đồng đang nướng cháy xèo mỡ trong tay nàng.
"Bản vương... đói..."
"A... Tuế Tuế đừng nghịch! Đem thứ tránh xa ."
Liễu Tuế đến ôm bụng, Nhiếp Chính Vương khét tiếng tàn bạo, g.i.ế.c chớp mắt sợ chuột đồng, chuyện ai mà tin?
"Chàng nếm thử xem, thật sự thơm mà!"
Liễu Tuế đưa đến gần môi thêm chút nữa, ánh mắt đầy hy vọng .
Cảnh Chiêu Thần còn cách nào khác, đành c.ắ.n răng chịu đựng, nhắm mắt c.ắ.n một miếng nhỏ.
Chàng ngừng tự an ủi trong lòng, đừng nghĩ nó là chuột đồng, đừng nghĩ chúng đói quá cũng sẽ c.ắ.n , đừng nghĩ đến đôi tay và bàn chân năm xưa chuột đồng gặm đến mức mãi lành...
Liễu Tuế nhận khóe mắt dường như ẩn hiện ánh lệ, tựa hồ nhớ chuyện đau đớn chịu nổi nào trong quá khứ.
"A Chiêu, ? Nếu thích thì đừng ăn nữa."
Trong lòng mỗi đều một góc bí mật mà khác thể chạm tới, thể thành lời, nhưng mỗi nhớ đau khổ vô cùng.
Cảnh Chiêu Thần nhắm mắt lâu, Liễu Tuế liền yên lặng bên cạnh , đưa con chuột đồng cho Giang Thụ.
"Tuế Tuế."
Giọng khàn đặc, yết hầu chuyển động.
Liễu Tuế nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi , "Không thì đừng , ai mà chẳng chút bí mật riêng của , ở đây, vẫn luôn ở đây."
Cảnh Chiêu Thần khẽ ừ một tiếng, rõ ràng ánh dương ấm áp, nhưng tay lạnh buốt.
"A Chiêu, hề cố ý dò la chuyện quá khứ của , hơn nữa những điều đó cũng còn quan trọng nữa . Ta chỉ thấy rằng trong cuộc sống còn nhiều điều thú vị, nên tự giam trong một thời gian một nơi chốn nào đó. Trời đất rộng lớn, chỗ nào an cư lạc nghiệp, mà chỗ nào cũng là nhà!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-ma-y-thoi-hien-dai-xuyen-thanh-ac-ba-mot-phuong/chuong-100-tien-lo-xan-lan.html.]
Nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay Cảnh Chiêu Thần, đặt một nụ hôn khẽ khàng lên khóe môi .
"Nơi nào thì đó chính là chốn về của , A Chiêu, thật ."
Cảnh Chiêu Thần mở mắt, đáy mắt phủ một tầng nước mỏng.
"Tuế Tuế, khi mẫu phi bản vương qua đời, bọn họ luôn nghĩ đủ cách để hành hạ . Có một đêm, bọn chúng bắt chuột từ về, còn khóa trái cửa tẩm cung... Nàng cảm thấy bản vương vô dụng ?"
Chàng đem mặt yếu mềm nhất, ti tiện nhất của phơi bày bộ mặt Liễu Tuế, vì điều gì khác, chỉ vì câu của nàng: chính là chốn về!
Đây là lời tình tứ êm tai nhất mà từng !
"Mọi thứ qua , hơn nữa bây giờ bọn họ hẳn hối hận vì đối xử với như ..." Liễu Tuế híp mắt, đặt cằm lên vai .
"Dẫu thì Nhiếp Chính Vương của chúng tay tàn độc, tính tình hung bạo, là thể khiến trẻ con nín đêm, kẻ nào dám đắc tội với chẳng là tự tìm đường c.h.ế.t ?"
Cảnh Chiêu Thần lời nàng chọc , khẽ bật , sủng nịnh gãi nhẹ chóp mũi nàng.
"Bản vương cũng chỉ là vì tự bảo vệ , kẻ địch chỉ khi thể dò rõ nội tình mới thể kiêng dè, nếu , bản vương c.h.ế.t bao nhiêu ."
"Phải, nên mới thứ qua , nên vứt bỏ quá khứ, trân trọng hiện tại!"
Ánh dương ngày xuân bao phủ lên Liễu Tuế, nàng tựa như thể phát sáng, dù mặc nam trang vẫn đến mê hồn.
"Tuế Tuế, nàng về kinh thành ?"
Liễu Tuế nghiêm túc suy nghĩ, "Ta ở cũng thể sống một cách phong sinh thủy khởi, nhưng nhà họ Liễu nhất định đường đường chính chính trở về kinh, Liễu Hằng và bọn chúng cũng ngẩng cao đầu mặt . Người sống đời, tranh giành điều gì khác, cũng tranh một thở danh dự!"
Liễu Tuế giống như đóa hoa dại vô danh trong núi sâu, dù gió thổi nắng táp, bão táp mưa sa, nàng luôn dùng thể mềm mại nhất để chống đỡ. Sau cơn mưa trời sáng, nàng vẫn sẽ ngẩng cao đầu chào đón cầu vồng!
"Tuế Tuế, bản vương Kỳ Kỳ, cho dù bản vương đột ngột rời , nàng cũng nhất định sẽ theo, đúng ?"
"Ừm, sự thật đôi khi tuy tàn khốc, nhưng vẫn hơn là che mắt. Nếu nhất định vén màn sương mù đó, hy vọng sẽ do chính tay phá giải bí ẩn."
Nàng chống cằm, về phía núi xa.
"Dù chỉ một , cũng nhất định sẽ !"
Cảnh Chiêu Thần khẽ thở dài, "Vậy nên bản vương cũng định giấu nàng. Ta ước chừng nhiều nhất là mười ngày nữa, gia đình Binh bộ Thị lang sẽ đến Ninh An. Đợi họ an cư thỏa, chúng sẽ khởi hành, nàng thấy thế nào?"
Liễu Tuế ngây ngô với , tay khẽ véo cằm .
"A Chiêu, nếu dám từ mà biệt, đuổi đến tận chân trời góc biển cũng sẽ tha cho ! Ta cây tơ hồng dựa mà sống, cây đại thụ kề vai sát cánh cùng . Lúc nguy cấp, cũng thể bảo vệ bản , cần quá lo lắng!"
"Rốt cuộc nàng cải tạo Ninh An thành bộ dạng thế nào? Bây giờ bản vương thật sự xem cái cảnh thịnh thế mà nàng ."
Liễu Tuế , chỉ ngọn núi xa xa vẫn còn trọc lóc, dậm chân xuống mặt đất.
"Rồi sẽ một ngày, nơi đó cây cối xanh thành bóng râm, tà dương buông xuống, sẽ từng đàn chim chóc về tổ. Còn nơi đây, cây trồng tươi , nông dân vui vẻ, ven đường sẽ còn xương lạnh vì đói rét, trong thành cũng còn trẻ ăn xin."
Nàng nắng gắt chiếu , nheo mắt , rạng rỡ xung quanh.
"Cũng thể như những gì sách vở miêu tả , dân phong thuần phác, đêm cần đóng cửa nhà, nhà nhà đều an lành giàu ."
Má chút ngứa, nàng dụi dụi cằm Cảnh Chiêu Thần.
"Chàng thấy chuyện hão huyền ? A Chiêu, đốm lửa nhỏ thể cháy lan đồng cỏ, chỉ cần bỏ cuộc, tiền lộ sẽ xán lạn!"
Cảnh Chiêu Thần thầm nghĩ, nếu Ninh An thật sự như lời nàng , thiên hạ nhất định đổi nắm quyền, nếu , tất cả những điều của nàng sẽ hủy diệt, bởi vì Hoàng của tuyệt đối cho phép bất cứ việc nào ngoài tầm kiểm soát tồn tại đời .
"Ừm, bản vương tin rằng dựa năng lực và sự thông minh của nàng, nàng nhất định sẽ đạt tâm nguyện. Tuế Tuế, cách nàng dạy Liễu Hằng luôn khác biệt, cùng suy nghĩ với bản vương ở một điểm nào đó ?"