NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 989
Cập nhật lúc: 2024-10-01 13:44:24
Lượt xem: 11
Mua một con baba tẩm bổ cho anh?
Baba?
Anh Lục bỗng chốc vẫn không phản ứng lại được đây là ý gì, rồi liên tưởng đến mấy câu trước của cô…
!!!
Cô gái nào đó vậy mà lại nghi ngờ bản năng đàn ông của anh!
Anh cắn chặt răng đi về phía cô gái nhỏ vừa mới xuống giường đang cúi người chuẩn bị thu dọn ga giường kia.
“Phải đi sớm chút mới có thể mua được, nghe nói baba tráng dương tốt nhất!” Diệp Kiều vừa gấp chăn, vừa nghiêm túc nói, không hề phát giác ra Lục cầm thú bị cô hoài nghi bản năng đàn ông đang đi đến bên cô một cách hùng hồn đầy khí thế, cô đẩy một cái cô đã ngã lên giường!
Giống như móng vuốt sắc nhọn của thú hoang hung mãnh chụp lấy bé thỏ con không cách cựa quậy!
Diệp Kiều kinh ngạc hét một tiếng, anh ấn mạnh cơ thể cô xuống: “Bà Lục à, em muốn c.h.ế.t trên giường đúng không?! Hửm?”
Muốn c.h.ế.t trên giường hả?!
Cố Diệp Phi
Anh, Nghiến! Răng! Nghiến! Lợi!
Anh chu đáo nghĩ tâm trạng cô không tốt, không quấy rầy cô, vậy mà lại bị cô nghi ngờ bản năng của mình!
Vậy thì đừng trách anh cầm thú!
“Chồng, chồng ơi, anh, anh đừng…” Diệp Kiều cố bày ra dáng vẻ ngạc nhiên, cô đã cảm nhận được bộ vị của ai kia giương s.ú.n.g lên rồi!
Anh cười tà, cắn răng nói: “Bà Lục, nếu anh không chứng minh một chút, vậy anh không còn là đàn ông nữa!”
Nói xong, bàn tay to lớn kéo áo ren mỏng xuống mắt cá chân cô, tách đôi chân ngọc ngà của cô ra…
Tiếng hét của Bà Lục gần như xuyên qua mái nhà, bị anh nhanh chóng cướp lấy đôi môi, đút cho cô tận gốc chiếc lưỡi nóng bỏng vừa dày vừa dài của anh…
--
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-989.html.]
“Tiểu Cổn, cậu vừa đến thành phố J, mẹ con đâu? Em ấy không nghe điện thoại của cậu!” Mười một giờ trưa, Kiều Sênh vừa đáp máy bay thì gọi điện thoại cho Lục Tiểu Cổn.
Mới sáng sớm Lục Tiểu Cổn đã bảo anh ta phải nhanh chóng vể thành phố J, nói mẹ cậu bé tìm thấy người nhà Giang Ca rồi.
“Diệp Kiều còn đang ngủ nướng! Cậu liên lạc với con là được rồi, trước tiên cậu về nhà con ở tứ hợp viện, con dẫn cậu đi tìm dì ấy!” Lục Tiểu Cổn nhìn cửa phòng đóng chặt, Diệp Kiều đồng ý với Giang Ca không nói với cậu. Không nói lên cậu bé không thể nói!
Đêm qua cậu bé ở ngoài cửa nghe rất rõ ràng.
Đêm qua Diệp Kiều cố ý nói cho cậu bé, đó là Giang Ca, chắc là muốn để cậu bé nói cho cậu nhỉ, cậu bé biết.
Cậu bé không nói thẳng cho cậu mình đó là Giang Ca, mà nói là người nhà cô ấy, tránh cho cậu quá kích động xảy ra sự cố trên đường đi.
Khoảng một giờ sau, Lục Tiểu Cổn thoát khỏi nhóm Lục Tiểu Vũ, dẫn Tia Chớp ra khỏi tứ hợp viện đợi Kiều Sênh ở giao lộ.
--
Làm sao Kiều Sênh cũng không ngờ rằng còn có thể tìm thấy chị gái duy nhất của Giang Ca, Giang Ngư. Không phải mấy năm nay anh ta không tìm kiếm, mà vẫn luôn không có bất kỳ manh mối nào, từ sau khi Giang Ca qua đời, người này cứ như đã bốc hơi vậy. Không ngờ là Diệp Kiều tìm được.
Xe hơi chạy qua những khi nhà như khu ổ chuột, hai mắt Kiều Sênh vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng thầm nghĩ, tại sao Giang Ngư lại nghèo túng như vậy?
Cô ấy là sinh viên hàng đầu khoa kinh tế của trường đại học Cambrigde, trước khi Giang Ca xảy ra chuyện, cô ấy làm việc ở Luân Đôn, thu nhập không thấp.
“Cậu ơi! Chính là ở đây! Bác tài xế ơi, dừng xe!” Giọng nói của Lục Tiểu Cổn kéo thần trí của Kiều Sênh trở về.
Lục Tiểu Cổn dẫn Tia Chớp xuống xe, Kiều Sênh xuống xe ngay lập tức, đi theo Lục Tiểu Cổn vào tòa nhà, vừa đến trên lầu thì nhìn thấy bà chủ nhà ngày hôm qua.
“Hai mẹ con cô ấy mới đi rồi, phòng này họ không thuê nữa!” Dì chủ nhà nói.
Mẹ con?
Kiều Sênh thất thần.
“Tia Chớp! Đuổi theo!” Lục Tiểu Cổn ra lệnh một tiếng, Tia Chớp lập tức xông xuống dưới lầu, Lục Tiểu Cổn nhanh chóng đuổi theo, Kiều Sênh phản ứng lại, cũng xuống lầu ngay.
Một người đàn ông anh tuấn mặc áo khóa mùa xuân phong cách Anh Quốc và một bé trai mặc một bộ quần áo ngụy trang, chạy theo sau một chú chó lớn, không lâu sau, họ nhìn thấy một bóng lưng gầy gò, một bé gái nằm sấp trên vai cô ấy, một tay cầm một cái túi lớn, đang đi về phía trước…