NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 980
Cập nhật lúc: 2024-10-01 13:40:56
Lượt xem: 14
Diệp Kiều Thối, ba cái điện thoại đều tắt hết! Đang trên máy bay à?!
Lục Tiểu Cổn thất vọng nhìn điện thoại thông minh Nokia trên tay, cau mày, chần chừ không biết nên gọi cho số khác hay không.
Vẫn là thôi đi, chuyện này để Diệp Kiều xử lý ổn hơn.
Cậu bé suy ngẫm.
--
Một năm trước, Hoa Nhụy từ chức rồi hợp tác sáng lập “trang mạng Hoa Nhụy” với Diệp Kiều, chủ yếu bán sản phẩm dành cho giới nữ như đồ trang điểm, trang sức, túi xách, quần áo vân vân. Lần này họ đến Tô Thành ở miền Nam để khảo sát mấy công xưởng quần áo.
Hoa Nhụy một mình về thành phố J trước, còn Diệp Kiều thì đơn độc, không dẫn ai theo ngồi xe buýt đến một cổ trấn ở tỉnh Z.
Đến trạm xe, có chiếc xe sang đến đón cô, lái thẳng vào cổ trấn, dừng tại một nhà trọ tên là “Sênh Ca Dao”.
“Đến rồi à!” Vừa vào cửa, người đàn ông nho nhã mặc sơ mi trắng khoác áo gile len nghênh đón cô.
“A! Em sắp mệt c.h.ế.t rồi! Phòng của em vẫn còn giữ nhỉ? Phải đi ngủ một giấc!” Diệp Kiều nhìn Kiều Sênh, lên tiếng nói.
“Vẫn luôn giữ! Ăn chút gì không? Bảo chị Tuệ mang lên cho em!” Kiều Sênh cười mỉm nói.
Cố Diệp Phi
Diệp Kiều không ngoảnh đầu lại, vẫy vẫy tay, cô không muốn ăn gì cả, chỉ muốn ngủ bù một giấc!
Vào năm 2005, bà ngoại đã qua đời. Hai năm nay, dưới sự dẫn dắt của Diệp Kiều, người cậu Kiều Phác dần dần chuyển vốn đầu tư trọng tâm vào trong nước, loại bỏ không ít nhà đầu tư nước Mỹ, bởi vì nước Mỹ sắp xảy ra khủng hoảng tài chính, không loại bỏ vốn kịp thời, họ sẽ chịu tổn thất nghiêm trọng!
Kiều Sênh cũng quản lý công ty, chỉ là mùa xuân hàng năm, anh ta đều muốn về vùng sông nước này ở một thời gian, ở đây là quê hương của Giang Ca, người yêu đã khuất của Kiều Sênh.
Lúc cô thức dậy, Kiều Sênh đang kéo đàn violon bên cầu dưới lầu, không còn là “Khúc An Hồn” bi thương nữa, mà là một ca khúc cô chưa từng nghe qua, không vui không buồn, cô đứng trước cửa sổ phòng mình, bên dưới chính là một con sông, nhìn về hướng tây, có một cây cầu, trên mặt sông có một du thuyền treo đèn lồng đỏ.
Kiếp trước cô thích ở đây, thường hay đến đây ở một khoảng thời gian.
Nơi đây còn có một căn nhà Lục Bắc Kiêu mua cho cô mà anh đã nói trong di ngôn ở kiếp trước.
Cô cũng không rõ, kiếp trước sao anh biết cô thích ở đây nữa!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-980.html.]
Không lâu sau, cô đã đeo bao tay dùng một lần lên, ăn giò heo cực kỳ nổi tiếng ở cổng chính của cổ trấn, không chỉ có giò heo mà còn có móng heo, chân gà om, cháo ngó sen! Cô thích vị ướp của bên này, khẩu vị thiên ngọt.
Kiều Sênh ngồi đối diện cô, uống trà mới nhất trồng ở bản địa, nhìn cô vui vẻ ăn uống.
Hình như chỉ có món cô thích ăn, tâm trạng của cô cực kỳ tốt, thật sự rất dễ thỏa mãn.
Diệp Kiều ăn hơi no, mới nhớ ra ba cái điện thoại hết pin đang sạc pin, sau khi gỡ xuống bao tay thì vội vàng đi mở từng cái máy một.
Nokia cùng một màu, gần như đều là kiểu mới nhất!
Vừa mở máy, không lâu sau Tiểu Tằng gọi đến, báo cáo rất nhiều chuyện, cuối cùng nói đã có báo cáo một lần kiểm tra sức khỏe dạo gần đây của cô rồi.
Hoàn toàn không có bệnh! Cô vẫn luôn rất khỏe!
Cho nên, trời phạt đâu ra?
Vừa muốn về chỗ ngồi, số điện thoại riêng cũng vang lên, màn hình điện thoại hiển thị “lão Cổn”, cô nở nụ cười, vội nhấc máy.
“Diệp Kiều người đi đâu rồi? Tại sao người tắt máy suốt vậy hả?” Khẩu khí của Lục Tiểu Cổn cứ như bạn trai cô, chất vấn cô.
Diệp Kiều thầm nghĩ, cha cậu bé cũng chưa quản cô đến vậy.
Có điều, được con trai cưng quản, thật ra cũng là một chuyện hạnh phúc.
“Điện thoại mẹ hết pin, con trai cưng à, nhớ mẹ rồi à, giờ này chẳng phải con đang đi học sao?” Cô cười nói, đi đến cửa sổ, phơi mình trong ánh nắng ngày xuân ấm áp.
Lục Tiểu Cổn: Người bớt ảo tưởng.
“Diệp Kiều, người chụp lại tấm ảnh trong ví tiền của cậu Kiều Sênh gửi qua cho con đi.” Lục Tiểu Cổn rất nghiêm túc nói.
Diệp Kiều xoay người, Kiều Sênh vừa mới đi đến cổng, cô không hiểu Lục Tiểu Cổn có ý gì, trong ví tiền của Kiều Sênh là ảnh gì, cô không hiểu nhưng vẫn gọi Kiều Sênh lại, cô luôn đáp ứng mọi yêu cầu của con trai, cô chỉ sợ con trai không yêu cầu cô làm gì.
Trong ví tiền của Kiều Sênh, chính là tấm ảnh người yêu đã khuất của anh ta, Giang Ca, ảnh múa ba lê.
Diệp Kiều không chụp lại, bởi vì đây là không tôn trọng người đã mất: “Con trai à, rốt cuộc là chuyện gì?” Cô đi về phòng mình, giải thích đơn giản cho con trai.
“Diệp Kiều, hình như con nhìn thấy bạn gái của cậu rồi, cô ấy còn có một đứa con gái chưa đến hai tuổi.” Lục Tiểu Cổn nghiêm túc nói.