NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 968
Cập nhật lúc: 2024-10-01 13:37:42
Lượt xem: 2
Vào tới khách sạn, cô nhẹ nhàng ôm ấy anh, ngửa đầu hỏi, “Anh Thành, còn giận em sao?”
Một cô gái ngây ngô, hai mắt to đen nhánh phiếm ánh lệ, dáng vẻ đáng thương vô cùng khiến anh mềm lòng. “Tiểu Hoa Nhụy, em đừng xuất ngoại nữa, ngoan ngoãn kết hôn với anh, anh sẽ không giận em nữa. Anh tuy tham gia quân đội nhưng tiền thì đủ nuôi em 10 đời sung sướng. Anh không nói quá, nhưng một năm anh chỉ gặp em vài lần đã không chịu nổi, em còn xuất ngoại, anh chịu không nổi.”
Cố Diệp Phi
Ánh mắt Hoa Nhụy thoáng có tia ảm đạm, cô cúi đầu, cầm lấy bàn tay anh, lớn mật đặt lên n.g.ự.c mình, “Anh Thành, cái kia… em muốn cho anh!”
!!!
Một kẻ mặt người dạ thú trong bộ quân trang như Diệp Thành, đứng trước lời mời của một cô gái non mềm ngây ngô như Hoa Nhụy, sao có thể chịu được.
Hai tay anh lập tức ôm lấy mặt cô nâng lên mà hôn.
Anh so sánh những hình ảnh non mềm của cô trong tưởng tượng với dáng vẻ ẩn nhẫn nén đau không khóc của cô mà hận tới tận xương tủy, phát tiết một hồi rồi lại không nhịn được tiếp tục xông tới.
Trong căn phòng khách sạn tràn ngập mùi của nhục dục.
Người đàn ông để trần nửa người trên ngồi ở trên giường, nhẹ nhàng vỗ về thân hình trắng mềm như tuyết của cô gái nằm bên cạnh nói, “Ngoan, lát nữa chúng ta đi đăng ký kết hôn, anh chịu trách nhiệm với em.”
“Anh Thành, tháng 9 em phải đi, em vẫn muốn xuất ngoại học tập. Anh đừng giận được không? Em tới tìm anh mà muốn cho anh, muốn để anh an tâm.”
Cô còn đang nói, sắc mặt Diệp Thành ngồi bên cạnh giường đen lại, trầm xuống giống như mưa giông sắp kéo tới.
“Hoa Nhụy!” Anh nghiến răng gọi tên cô.
Anh cho rằng, cô đã thay đổi chủ ý, thật không ngờ, cô dùng bản thân để lấy lòng anh, mong anh cho phép cô xuất ngoại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-968.html.]
Hoa Nhụy ngồi dậy, trên người vẫn còn đau đớn, nóng rát. Cô kéo chăn che người lại, ngửa đầu nhìn lên thì thấy anh đã mặc xong quần áo.
“Hoa Nhụy, nếu em khăng khăng muốn ra nước ngoài thì đừng trách anh vô tình. Anh hỏi em lần cuối, rốt cuộc em có chịu ở lại kết hôn với anh không?!” Diệp Thành vẫn quay lưng về phía cô, trầm giọng hỏi.
“Anh Thành, em muốn ra nước ngoài. Chỉ 2 năm thôi. Cho dù em không ra nước ngoài, hai năm này chúng ta cũng chỉ gặp nhau vài lần, có khác gì nhau đâu? Em muốn có sự nghiệp riêng, em không muốn làm bình hoa sống dựa vào anh, em không muốn người nhà anh coi thường em! Em…”
“Hoa Nhụy, chúng ta dừng ở đây.” Anh xoay người lại, nhìn thấy người trên giường để hở hai vai, trên cổ vẫn còn vệt đỏ của ân ái, hai mắt cô đẫm lệ, m.ô.n.g lung, nhẫn tâm nói, sau đó cầm áo khoác đi ra ngoài.
Hoa Nhụy vội vàng từ trên giường nhảy xuống, chạy tới bên cạnh anh, “Đừng mà.”
Diệp Thành nhìn cô, nhìn vẻ mặt đầy nước mắt của cô thì trái tim như bị xé rách, rõ ràng không đành lòng nhẫn tâm đối với cô nhưng mà là cô ép anh.
Sau đó, ngày cô xuất ngoại, anh vẫn đưa cô tới sân bay.
Một luồng hơi nóng sảng khoái bốc lên, Diệp Thành như bừng tỉnh từ ký ức của mấy năm trước, bế Hoa Nhụy lên, ôm chặt cô, hung hăng hôn cô rồi cùng cô chìm vào trong khoái lạc.
Hai người ôm chặt lấy nhau, cùng nhau triền miền.
Một lát sau.
“Diệp Thành, anh có nghĩ tới chuyện xuất ngũ không?!” Sau khi cơn mê qua đi, Hoa Nhụy nằm bên cạnh anh, hai mắt nhìn trần nhà nhẹ giọng hỏi.
Có phải, nếu anh xuất ngũ, vài năm nữa sẽ không đi Trung Đông làm nhiệm vụ, sẽ không bị kẻ thù g.i.ế.c hại? Như vậy, Kiều gia sẽ không cần cứu anh.
Cô sợ lời mẹ nói là thật. Sợ rằng Diệp Thành sẽ đúng như lời Diệp Kiều nói, thật sự sẽ xảy ra chuyện.
Diệp Thành đang tận hưởng nốt cảm giác, nghe cô hỏi vậy thì cau mày nhìn cô, “Cô vợ ngốc, nghĩ cái gì vậy? Sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này?