Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 953

Cập nhật lúc: 2024-10-01 13:30:11
Lượt xem: 8

Hai người lính đặc chủ vội vàng nhảy xuống đuổi theo Đình Tử. Hắn bị thương ở vai, lại bị cô đ.â.m một nhát dao, nhảy từ tầng 3 xuống, chưa rõ sống c.h.ế.t thế nào, lại có người đuổi theo, hắn có thể thoát được không? Diệp Kiều suy nghĩ, mồ hôi đổ ra.

Giọng nói phẫn nộ của người đàn ông vang lên bên tai kéo cô về thực tại, “Diệp Kiều, em lại muốn bị đánh mông, có đúng không?”

Cô gái xinh đẹp lập tức theo bản năng che m.ô.n.g lại, giống như một đứa trẻ làm sai sợ người lớn trách phạt. Cô lại giật mình ngại ngùng vì còn có 2 người lính của anh ở đây, không muốn chạm vào m.ô.n.g nên lại vội vàng thu tay về.

Khuôn mặt cô áy náy: “Anh Kiêu, vừa rồi em làm hỏng chuyện của mọi người sao? Vừa rồi lại xuất hiện ảo giác, có người đàn ông bắt Lục Tiểu Cổn đi, em phải đuổi theo.”

Khuôn mặt tuấn tú của Lục Bắc Kiêu càng thêm âm trầm. Anh không có nghi ngờ cô, thậm chí không có ý trách cô, trong đầu chỉ có hình ảnh vừa rồi Đình Tử giữ cô làm con tin.

Cái gì cũng không quan trọng bằng an nguy của cô.

“Hai người cũng đuổi theo đi.” Anh ôm cô trong lòng, nhìn hai người đang ở lại bảo vệ mình, trầm giọng ra lệnh.

Diệp Kiều chỉ có thể thầm cầm nguyện cho Đình Tử trong lòng.

Mấy người lính này, tuy không phải là kẻ giỏi nhất, nhưng chỉ với chuyện trước đó cô không biết đến sự tồn tại của bọn họ là đủ thấy, bọn họ là những tinh binh bí mật anh âm thầm đào tạo trong mấy năm nay. Bản lĩnh của bọn họ, khẳng định là ngang bằng với những dã lang của biệt đội Huyết Lang.

“Diệp Kiều, em suy nghĩ cái gì vậy?” Thấy cô thất thần, anh nhỏ giọng hỏi.

“Tự trách!” Cô nhỏ giọng trả lời.

“Em nên cảm thấy may mắn là không bị hao tổn gì, bằng không…” Anh nghiêm khắc nói.

“Bằng không thì sao?” Cô tươi cười ngẩng đầu hỏi.

Bằng không như thế nào?

Anh cũng không biết đáp án.

Cố Diệp Phi

Anh chưa từng nghĩ qua, nếu cô bị thương, thương nặng, thì anh sẽ có phản ứng như thế nào.

Hai người đi xuống tới tầng 1 thì toàn bộ bệnh viện đã bị cảnh sát vây chặt. Lục Bắc Kiêu đi tới trước mặt một người cảnh sát, nhỏ giọng nói cái gì đó. Người cảnh sát lấy một bộ còng tay đưa cho anh, ở trong sự ngạc nhiên của Diệp Kiều, anh dùng một vòng của còng khóa tay cô lại.

Sau đó, vòng còn lại đeo lên cổ tay mình.

!!!

“….” Diệp Kiều.

Vẻ mặt Lục Bắc Kiêu nghiêm túc, không nói gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-953.html.]

Ai người bị khóa chặt ở bên cạnh nhau, dù thế nào cũng không thể tách rời.

Đội viên của Lục Bắc Kiêu vẫn đang đuổi theo Đình Tử, điều này cho thấy hắn ta nhảy xuống không chết, chỉ là không biết có thể thoát khỏi sự truy đuổi của bộ đội đặc chủng không.

Hai giờ sau.

“Báo cáo đội trưởng, không tìm thấy Đường Thiếu Đình. Chúng tôi đang định ra sau núi tìm, xin ý kiến đội trưởng!” Một đội viên nữ, đã thay quần áo tác chiến, đi tới trước mặt Lục Bắc Kiêu báo cáo.

Trên mặt cô cũng vẽ hóa trang, hoàn toàn không nhìn rõ dung mạo. Chỉ thấy, một thân quân phục, tư thế hiên ngang oai hùng. Diệp Kiều vốn ngồi ở trên ghế liền lễ phép đứng lên, lẳng lặng đánh giá cô.

“Các người rút đi. Để nhiệm vụ tìm người cho cảnh sát.”

Người của anh, cần phải bảo mật.

“Rõ!” Nữ binh nói, làm một cái kính lễ, trên mí mắt cũng được hóa trang, nhìn về phía Diệp Kiều, nhẹ nhàng gật đầu chào, sau đó nhanh chóng rời đi. Chỉ một thoáng, bóng dáng cao gầy đó đã biến mất sau một lối đi nhỏ.

Người của anh rút lui, Diệp Kiều thở phào nhẹ nhõm. Với bản lĩnh của Đình Tử, thoát khỏi sự truy đuổi của cảnh sát là điều dễ dàng.

Trong lúc hai người ngồi trực thăng tới nhà Hoa Nhụy, Diệp Kiều lại uống thêm một lần nước thuốc. Cô thầm nghĩ, không biết chuyện cô bị ảo giác như thế này có chữa được không, loại thuốc này có tác dụng phụ gì không? Tay cô vẫn còn bị khóa vào tay Lục Bắc Kiêu, ở trước mặt anh, cô không tiện hỏi mẹ Hoa Nhụy.

Ngoại trừ lúc xem phim võ hiệp xuất hiện ảo giác ra, những lần khác đều là cô giả vờ.

Sau đó, hai người lại lên máy bay trực thăng quân đội trở về nhà. Về tới nhà, Lục Bắc Kiêu tháo còng trên tay mình, Diệp Kiều cho rằng tự do rồi, nào ngờ, anh lại khóa cô vào thành giường.

“Quay lại sẽ thẩm vấn em.” Anh nói xong thì ra khỏi phòng.

Thẩm vấn cô?

Có gì mà thẩm vấn?

Chẳng lẽ nghi ngờ cô giả vờ? Không thể nào…

Trong lúc cô còn nghi nghi hoặc hoặc thì điện thoại trong túi rung lên. Cô đưa tay trái còn tự do móc túi quần jean bên phải, lấy điện thoại ra.

Một số điện thoại bàn xa lạ.

Cô nhận điện thoại, đầu dây bên kia không có ai nói gì.

Diệp Kiều híp mắt nhìn về phía cửa, cũng cẩn thận không nói lời nào.

“Em gái Kiều, em thật tàn nhẫn a…” Một lát sau, một giọng nam trầm thấp vang lên…

Loading...