NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 947
Cập nhật lúc: 2024-10-01 11:05:36
Lượt xem: 6
Cái lạnh như băng truyền từ tim đến tứ chi, Chu Mạt không nhúc nhích đứng bên giường bệnh, hai mắt ngấn lệ, nhìn chằm chằm t.h.i t.h.ể đang đắp vải trắng của Đại Ngốc mà không hề chớp mắt lấy một cái.
Đầu óc cô trống rỗng, kêu ong ong, không có năng lực suy nghĩ nữa, chỉ biết rằng, anh bị nổ c.h.ế.t rồi…
Cô nhích tới phía trước hai bước, sau khi chịu đả kích lớn, cô đứng không vững, ngã lên người anh!
Tối hôm qua lúc nhìn thấy anh đã muốn ôm anh rồi, nhưng vì ngại thể diện, cô vẫn nhịn, bây giờ rốt cuộc cũng ôm được anh, nhưng lại là t.h.i t.h.ể của anh!
“Anh Đại Ngốc…huhu…”. Chu Mạt rốt cuộc cũng bật khóc, hai cánh tay ôm lấy cơ thể Đại Ngốc, mạnh mẽ lay động!
“Trần Đại Ngốc! Anh tỉnh lại cho em! Em không muốn ly hôn với anh nữa! Anh tỉnh lại đi có được không?”. Cô vừa lắc anh vừa gào khóc nói, Đại Ngốc vẫn không nhúc nhích, Chu Mạt ngẩng đầu lên, nước mắt lăn xuống từng giọt, rơi lên chiếc giường màu trắng, tay cô run rẩy kéo chiếc khăn trắng xuống…
Mặt của anh, nguyên vẹn không chút tổn hại, chỉ nhắm hai mắt, vẫn không nhúc nhích, giống như đang ngủ.
Ngón tay Chu Mạt run rẩy vuốt ve khuôn mặt khí khái anh hùng của anh, nỗi đau tê tâm liệt phế như muốn nuốt chửng cô…
“Tối hôm qua em vẫn chờ anh chủ động, em cố ý nói như vậy để kích thích anh, chứ không phải là lời thật lòng của em, anh có nghe thấy không, đừng làm em sợ, tỉnh lại đi có được không? Anh dũng cảm lên một tí có được không? Trần Đại Ngốc, rốt cuộc anh có phải là đàn ông hay không?! Em nói ngược mà anh cũng tin! Anh không thể ngang ngược một chút, mạnh mẽ một chút sao?! Hơn một năm qua, em vẫn luôn chờ anh đến thăm em, mỗi ngày đều chờ, đều trông ngóng, nhưng vẫn không chờ được, đến khi tâm lạnh rồi. Nhớ lại những gì anh nói với em là em lại đau lòng, oán hận anh!”. Chu Mạt quỳ trên mặt đất, thân trên nằm sấp trên giường, nhìn mặt anh, vừa khóc vừa nói.
Đây đều là những lời trong lòng mà cô chưa kịp nói với anh, bởi vì kiêu ngạo, lúc đối diện với anh còn sống sờ sờ, cô dỗi không chịu nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-947.html.]
“Từ trước đến nay em chưa bao giờ xem thường anh, xem thường người nhà của anh! Ban đầu sau khi bị Giang Thiều Quang phản bội, mặc dù em dỗi em gả cho anh, nhưng mà cũng vì em biết anh tốt với em, anh thích em nên em mới lựa chọn anh! Sao em lại xem thường anh? Ngu ngốc! Trần Đại Ngốc, anh đúng là đồ ngốc!”. Chu Mạt lại khóc lóc nói, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve sống mũi thẳng tắp của anh.
Trog đầu cô đều là những hình ảnh Đại Ngốc đối xử tốt với cô những năm gần đây, nhất là ngày kết hôn, cái dáng vẻ hộ tống mình đó…
“Anh vẫn chưa nói với em, là có yêu em hay không…còn quan tâm em thật sự chỉ là vì cha mẹ em sao? Em không tin!”. Chu Mạt lại khó, cô quỳ trên mặt đất, chôn khuôn mặt vào lòng anh, khóc đến mức toàn thân run rẩy.
Vì sao tối hôm qua cô không thể vứt bỏ tự tôn của mình để nói với anh những chuyện này?! Tại sao phải đến khi anh c.h.ế.t rồi, cô mới bằng lòng nói ra những lời thật lòng này?!
Trên đường đến đây, ngồi trên trực thăng nghe Diệp Kiều nói tối hôm qua anh uống nhiều rượu, có thể là say rượu, lúc làm việc không cẩn thận xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lòng cô càng đau hơn!
Cố Diệp Phi
“Đều tại em! Em không nên làm tổn thương anh như vậy! Anh tỉnh lại đánh em, mắng em, lạnh nhạt với em gì cũng được! Nhưng đừng không để ý đến em như vậy!”. Cô lại khóc nói.
Diệp Kiều vẫn đứng ở cửa, nhìn thấy cảnh tượng này, nước mắt rơi như mưa, khóc không thành tiếng, cô quay lưng lại, đi tới chân tường, dựa vào tường chậm rãi trượt người xuống, ngồi bẹp dưới đất…
Kiếp trước, lúc Lục Bắc Kiêu hi sinh, cô không có cơ hội sám hối giống như Chu Mạt ôm Đại Ngốc khóc rống!
Lục Bắc Kiêu phân phó mọi việc xong và trở về, nhìn thấy Diệp Kiều ngồi xổm bên tường khóc đứt ruột đứt gan, anh khẽ nhíu mày.
Nhìn cô đau lòng như vậy, như thể người c.h.ế.t là chồng cô vậy đó!
Diệp Kiều thấy anh thì đứng dậy, nhào vào lồng n.g.ự.c anh, khóc càng thê thảm hơn!