NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 938
Cập nhật lúc: 2024-10-01 11:03:23
Lượt xem: 9
Đây còn là trường tiểu học được tổ chức từ thiện của Diệp Kiều và bà Đỗ quyên góp xây dựng.
Năm đó sau khi Chu Mạt gả cho Đại Ngốc bằng cách đó, người nhà Đại Ngốc vô cùng có thành kiến với người con dâu này, khăng khăng khuyên Đại Ngốc ly hôn, các chiến hữu của Đại Ngốc cũng khuyên anh, cảm thấy uất ức thay anh! Đại Ngốc cũng vẫn có ý muốn ly hôn với Chu Mạt, chẳng qua Chu Mạt vẫn kéo dài mãi, người nhà của Đại Ngốc càng giận, cảm thấy cô đang làm Đại Ngốc lở dở!
Với điều kiện của Đại Ngốc, mấy cô gái trong thôn chờ được gả cho anh có thể xếp hàng lên tới thị trấn ấy chứ, bọn họ hà tất phải cười về một người con dâu khinh thường bọn họ!
Hơn một năm trước, Chu Mạt xảy ra xung đột với người nhà của Đại Ngốc, Đại Ngốc lựa chọn đứng về phía người nhà, Chu Mạt bị tổn thương, cố ý tới đây dạy, chưa từng trở về lấy một lần!
Diệp Kiều la hét đòi đến trường thăm hỏi Chu Mạt, bị Lục Bắc Kiêu ngăn lại, việc của chính cô còn chưa giải quyết xong, vội vàng quan tâm đến người khác như vậy làm gì!
Bọn họ mang đến từ thị trấn không ít nhu yếu phẩm hằng ngày cho me*, nhưng mà me ở đây vào mấy ngày lễ tết đều có Diệp Thành sắp sếp người đưa đồ tới, cái gì cũng không thiếu, nhà cũng đã là nhà ngói từ lâu, trong nhà cái gì cũng mới.
(*) Ở đây người ta dùng từ địa phương để gọi “mẹ”.
Me vẫn như cũ, mặc đồ vải đen, đầu đội mũ dân tộc, đeo trang sức bằng bạc trên tay, bạc sáng như tuyết, chứng tỏ cơ thể bà vẫn khỏe.
Bà ít biết nói tiếng phổ thông, nhưng nghe hiểu, chẳng qua là Diệp Kiều bọn họ nghe không hiểu lời bà nói. Sau khi cầm lấy cổ tay Diệp Kiều bắt mạch cho cô, me đi lấy nước thuốc cho cô uống, sau đó giơ ba ngón tay.
“Ý của me là, uống ba lần là khỏi sao?”. Cô cười hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-938.html.]
Cố Diệp Phi
Me gật đầu, nói gì đó trong miệng, Diệp Kiều thông minh, đoán ra me đang hỏi vì sao cô trúng độc, cô kể lại đầu đuôi câu chuyện của Mặc Thiển cho bà nghe.
Me lẩm bẩm gì đó trong miệng, Diệp Kiều đoán không ra, nhưng đều ghi âm lại, quay về hỏi Hoa Nhụy.
…
Trường tiểu học Hy Vọng nằm trong thung lũng lớn, mới xây xong hai năm trước, mỗi khối chỉ có một lớp, tổng cộng có sáu lớp, tổng cộng cũng chỉ có sáu giáo viên! Những người giáo viên này đều là giáo viên tình nguyện đến từ các thành phố lớn, không có tiền lương, chỉ có trợ cấp của tổ chức công ích.
Nơi đây điều kiện gian khổ, gần như biệt lập với thế giới, nếu không có nghị lực lớn mạnh và trái tim nhiệt huyết thì rất khó ở lại đây hơn một năm, thậm chí là nửa năm.
Dãy cuối cùng của trường là ký túc xá của giáo viên, tổng cộng có hai phòng, một phòng cho giáo viên nam và một phòng cho giáo viên nữ. Bây giờ là chiều chủ nhật, trong trường yên tĩnh, trong phòng giáo viên nữ tỏa ra một mùi hương thoang thoảng, cô giáo Chu Mạt đang gội đầu, cô ấy miễn cưỡng nặn ra chút dầu gội còn sót lại, bôi lên đầu.
Lần sau phải dùng kiềm để gội đầu rồi!
Nghe thấy tiếng bước chân, cô ấy nhếch môi lên khi đang gội đầu: “Thành Dương, về rồi à? Có thu hoạch gì không?”
Không ai lên tiếng trả lời cô, tiếng bước chân lại gần, một mùi t.h.u.ố.c lá nồng nặc bay tới, lúc này Chu Mạt mới hơi cảnh giác, vội vàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy một lão già có vẻ mặt dâm tà đi tới, cô sợ đến mức trái tim quặn thắt, người này cô biết, là quỷ háo sắc nổi tiếng trong thôn gần đây!
“Cứu mạng với!”. Cô vô thức hét lớn lên một tiếng, lão quỷ háo sắc không hề sợ mà đi tới, Chu Mạt bưng chậu rửa mặt trên ghế đẩu hất tung về phía gã, lúc này gã mới thu lại nụ cười, bị sự phẫn nộ thay thế, gã chửi mát, sau đó vọt về phía cô, Chu Mạt ném cái ghế về phía gã, nhưng cô chẳng qua chỉ là một cô ái yếu đuối tay trói gà không chặt, ghế không đụng trúng gã.
Lão quỷ háo sắc đuổi theo cô, ký túc xá nhỏ hẹp căn bản không có chỗ trốn, chỉ chốc lát sau, Chu Mạt đã bị bắt!