NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 924
Cập nhật lúc: 2024-10-01 10:55:26
Lượt xem: 6
Bên trong phòng, người đàn ông thẳng tắp quỳ gối trên điều khiển từ xa, hai đầu gối vẫn còn cách điều khiển một chút xíu, cam đoan không đụng đến bàn phím!
“Nữ vương Kiều, đừng nóng giận, anh sai rồi, là lỗi của anh!”. Người đàn ông nhìn vào màn ảnh, vô cùng thành khẩn nói.
Lúc đó, Diệp Kiều ngồi trước máy tính trong phòng sách, đang cắt nối biên tập đoạn video này, cắt đầu bỏ đuôi, chỉ chừa lại phần đặc sắc nhất ở giữa, còn chỉnh độ sáng lên, làm cho hình ảnh trông rõ ràng hơn.
Việc lớn đã thành!
Chỉ chờ hai đứa nhỏ đầu gấu kia về, còn cái tên bạo quân lúc trước ngang ngược đánh cô, đã biến thành người đàn ông nội trợ của gia đình, đi nấu cơm rồi!
Nào có ảo giác gì là anh phản bội cô đâu!
Tất cả đều do cô diễn.
Ai bảo anh lớn lối như vậy, đánh m.ô.n.g cô hai lần!
“A”. Cảm nhận sâu sắc được cái m.ô.n.g sưng khiến cô hít ngược vào một hơi, sự đau đớn này cũng nhắc nhở cô trước đó đã chịu “sỉ nhục” thế nào!
Cô phẫn hận cắn môi, lưu video lại, để ra màn hình desktop cho tiện mở.
Người đàn ông nội trợ của gia đình đã nấu xong hai món mặn một món canh, cơm cũng để lên bàn, đúng lúc, Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ cũng đã được đón từ Bộ tư lệnh về.
Bốn người họ hiếm khi tề tựu với nhau.
“Diệp Kiều, sao không ngồi?”. Lục Tiểu Cổn ngồi trên ghế, thấy Diệp Kiều đứng ăn, cậu nghiêm túc hỏi.
“Em biết em biết! Chắc chắn là Diệp Kiều bị cha đánh m.ô.n.g đến mức nở hoa rồi, ngồi sẽ đau!”. Lục Tiểu Vũ nhanh trí nói.
Sắc mặt Diệp Kiều nhất thời thay đổi: “Lục Tiểu Vũ, con nói bậy bạ cái gì đó? Mẹ bị cha đánh m.ô.n.g lúc nào? Căn bản không có chuyện đó!”
Cha Lục vừa mới bưng chén cơm lên, chỉ cười không nói, Diệp Kiều dùng sức đá anh một cái dưới gầm bàn, anh dám nói thử xem, nhất định sẽ chết!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-924.html.]
“Con không nói bậy, lúc sáng con nghe mẹ kêu đó!”. Lục Tiểu Vũ nói một cách nghiêm túc không gì sánh được, sau đó còn đứng lên ghế: “Mẹ nói, Lục Bắc Kiêu, anh dừng tay lại cho em, em hận anh, mụ nội anh, anh dám đánh m.ô.n.g em!”
Cố Diệp Phi
Lục Tiểu Vũ học thuộc tiếng quát tháo của mẹ mà cô bé nghe được ở trong sân lúc sáng không sót một chữ nào, còn học được dáng vẻ hung dữ rất ra dáng!
Lục Tiểu Vũ thế mà lại thật sự nghe được!
Diệp Kiều bị con gái ba tuổi vả vào mặt, tức đến độ mặt đỏ lên: “Lục Tiểu Vũ, con nghe lầm rồi, không phải mẹ bị cha đánh mông, là mẹ phạt cha con quỳ trên điều khiển từ xa!”
“E hèm”. Cha Lục đang yên tĩnh ăn cơm bỗng tằng hắng một cái, ngẩng đầu lên, đúng lúc chống lại ánh mắt cảnh cáo hung dữ của Diệp Kiều.
Cha Lục không thể làm gì khác hơn là tiếp tục ăn cơm, còn Lục Tiểu Cổn lạnh lùng cũng không quan tâm Diệp Kiều, không ngẩng đầu lên, tiếp tục ăn sườn xào chua ngọt cha làm.
Diệp Kiều thúi lại khoác lác!
“Con không tin! Cha đánh m.ô.n.g mẹ thì có!”. Lục Tiểu Vũ nói một cách chắc chắn không gì sánh được, nói xong, cô bé ngồi xuống, tiếp tục ăn cơm.
Hai đứa nhóc xấu xa này, thế mà đều không tin lời cô!
“Lục Tiểu Cổn, Lục Tiểu Vũ, nếu như mẹ lấy ra được bằng chứng chứng mình, các con sẽ thế nào?”. Diệp Kiều đắc ý hỏi, lúc này, cha Lục nghi ngờ nhìn cô.
“Diệp Kiều, đừng khoác lác nữa, đừng quấy rầy chúng con ăn cơm!”. Lục Tiểu Cổn nói bằng cái giọng người lớn răn dạy trẻ con.
“Đúng đó, Diệp Kiều lại khoác lác rồi!”. Lục Tiểu Vũ cũng lớn tiếng nói.
Diệp Kiều cũng không tức giận, ngược lại còn đắc ý: “Hai đứa tiểu quỷ các con, chờ đó cho mẹ!”.
Nói xong, cô vội vàng chạy vào phòng sách.
“Bà Lục, em đi đâu đó, không ăn cơm là nguội đấy!”. Ông Lục quan tâm hỏi một câu.
Diệp Kiều không nói, chỉ chốc lát sau đã trở về, cầm máy tính xách tay, khí phách đặt lên góc bàn ăn.