NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 912
Cập nhật lúc: 2024-10-01 10:51:12
Lượt xem: 5
Mặc Thâm đứng đó không nhúc nhích, vẻ mặt phức tạp, giật mình, nghi ngờ, ấm ức, dạng gì cũng có, như thể Lục Bắc Kiêu không nên cầm s.ú.n.g chỉa vào anh ta, bởi vì anh ta là người tốt, tuy anh ta thích Diệp Kiều, nhưng chưa từng có ý đồ không đứng đắn với cô vậy.
Người tinh thần phân liệt, sở hữu hai nhân cách, căn bản không biết mình có bệnh như vậy, một mình họ phân ra hai nhân vật, biết đến sự tồn tại của nhau, biết tất cả những chuyện mà đối phương đã làm, nhưng không biết là cùng một người.
“Giơ tay lên!”. Lục Bắc Kiêu phá vỡ sự im lặng, lạnh lùng nói.
“Anh Lục, tôi chưa từng làm bất cứ chuyện gì có lỗi với vợ anh cả, chuyện này đều do Mặc Thiển Làm, hai người yên tâm, tôi cam đoan sau này nó sẽ không hề làm sai chuyện nữa đâu, thừa dịp nó vẫn chưa tỉnh lại, hai người mau rời khỏi nơi này nhanh đi, Mặc Thiển nó không chỉ có bầy sói, nó còn có vũ khí, còn biết dùng thuốc gây ảo giác, đi nhanh đi!”. Mặc Thâm không giơ hai tay lên, mà là dùng vẻ mặt lo lắng, thành khẩn khuyên nhủ bọn họ.
Diệp Kiều tin rằng, người nói chuyện bây giờ là Mặc Thâm.
Cô không tỏ thái độ, ngửa đầu nhìn Lục Bắc Kiêu, trong một đêm, trên cằm anh đã mọc đầy râu, người đầy mùi thuốc lá.
“Chúng ta đi trước!”. Anh trầm giọng nói, Diệp Kiều lập tức xoay người, Lục Bắc Kiêu đi lùi, s.ú.n.g trong tay vẫn chỉa thẳng vào Mặc Thâm.
Diệp Kiều bước ra cánh cửa lớn, chiếc xe việt dã ở ngay bên ngoài, vẫn chưa tắt máy, cửa xe ở chỗ tài xế vẫn mở, anh cố ý làm như vậy để lỡ như có nguy hiểm thì tiện trốn.
Trong lúc cô cho rằng, bọn họ có thể lập tức lên xe rời đi thì cái tiếng huýt sáo quen thuộc kia lại vang lên.
Diệp Kiều chấn động: “Anh Kiêu, Mặc Thiển lại gọi bầy sói nữa rồi!”. Cô lớn tiếng nói, lập tức xoay người, lại bị Lục Bắc Kiêu đẩy ra ngoài cửa: “Nhanh lên xe rời đi, lái về phía bắc”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-912.html.]
Trong lúc nói chuyện, cái chân dài của anh đã đá lên một cánh cửa màu đỏ phía sau, lại vọt sang bên kia, đóng cánh cửa kia lại, Diệp Kiều bị anh nhốt bên ngoài tứ hợp viện.
“Anh Kiêu!”. Bên ngoài cửa, cô lớn tiếng gọi, Lục Bắc Kiêu đứng bên trong, tất cả sói đói đã vọt về phía anh.
Cố Diệp Phi
“Diệp Kiều, đi mau đi!”. Đôi mắt chim ưng nhìn chòng chọc vào bầy sói lao về phía mình, anh rống to lên, nổ s.ú.n.g không chậm trễ chút nào, hai phát s.ú.n.g “pằng pằng”, mỗi phát một con, con thứ ba cũng nhào tới rất mạnh, không kịp nhắm vào, anh gia chân lên đạp bay nó ra.
Bên ngoài vang lên tiếng động cơ ô tô, cô đã lên xe.
Lúc đó, anh mới tập trung c.h.é.m g.i.ế.c với những con sói đói này!
Mặc Thiển đứng cách đó không xa, nhếch mép, ánh mắt tà mị và càn rỡ nhìn người đàn ông đang chiến đấu với bầy sói một cách vừa dã man lại vừa gợi cảm.
Lục Bắc Kiêu rút ra một con d.a.o giấu trong giày lính, cắm vào n.g.ự.c con sói đói nhào về phía anh, lại rút ra, m.á.u phụt ra, lại một con sói ngã xuống đất.
Mặc Thiển nhấc bước, huýt sáo, càng có nhiều sói lao về phía Lục Bắc Kiêu hơn, anh mở cửa ra, nhanh chóng lẻn ra ngoài, thế ngàn cân treo sợi tóc, ván cửa được anh đóng lại, những con sói đói chỉ có thể lao vào cửa một cách vô ích.
“Anh Kiêu, mau lên xe!”. Diệp Kiều vẫn chưa rời đi, thấy anh ra ngoài, cô rống to, Lục Bắc Kiêu cũng nhanh chóng chạy tới bên cạnh xe, mở cửa sau ra, lập tức nhảy vào, những con sói đói đã leo lên tường, Diệp Kiều lập tức lái xe đi.
Thấy anh cũng lên xe rồi, Diệp Kiều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ thấy cửa lớn mở ra, vô số con sói đói vọt ra ngoài, chúng vồ lên xe bằng những móng vuốt sắc bén.
“Nghiền c.h.ế.t chúng mày!”. Diệp Kiều hung ác nói, sau đó đạp chân ga.