Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 905

Cập nhật lúc: 2024-10-01 10:45:55
Lượt xem: 6

Lục Bắc Kiêu không tin cái sự tà ma này!

Lần trước cô gặp chuyện không may ở Hong Kong, anh cũng có thể bay qua trong thời gian ngắn nhất, lại tìm được cô và cứu cô!

Lần này cô bị bắt đi ngay tại sân nhà, hơn nữa khả năng lớn nhất chính là ở vùng núi này, anh sẽ không tìm được cô sao?!

Anh phì khói màu trắng ra khỏi mũi, hai tay chống nạnh, mắt nhìn chằm chằm vào chân núi: “Cho tôi một cái bản đồ của vùng này! Càng chi tiết càng tốt!”

Thẩm Hi Xuyên bị sói cắn bị thương, trong thành phố không thể nào tồn tại con đó được, cho dù nuôi thì cũng phải nuôi ở nông thôn hoặc là vùng núi! Càng con mẹ nó quái lạ là, camera giám sát của cục giao thông cũng không thể nào tra ra được xe của Mặc Thâm hoặc là Mặc Thiển!

Chắc chắn anh ta đã tránh khỏi con mắt điện tử, hoặc là có ngụy trang cao cấp hơn!

Trời tối, bên trong căn phòng xa lạ, yên tĩnh, ánh sáng càng ngày càng mờ, cho đến khi hoàn toàn đen sì, thân thể cô vẫn không thể động đậy được, cảm giác này khiến cô càng ngày càng thấy không thực tế!

Sao Lục Bắc Kiêu vẫn chưa tìm đến nơi này?

Chỗ này rất khó tìm sao?

Cô không ra ngoài được, cũng không biết đây là cái nơi quái quỷ nào, trông rất giống tứ hợp viện.

Một lúc lâu sau nữa, cô một mực nỗ lực di chuyển hai tay, có một chút tri giác, chắc là tác dụng của thuốc dần dần tan rã, cô không khỏi vui mừng. Chỉ cần giải phóng cơ thể, cô không tin không trốn thoát được!

Cô phải giữ khoảng cách với cái tên Mặc Thiển biến thái kia, ngộ nhỡ anh ta cũng bị HIV thì sao?

Thẩm Hi Xuyên, tự mình làm bậy thì không thể sống được! Hẳn là lần đó đang ở trong trại giam, buổi sáng cô tốt bụng báo cảnh sát, để cảnh sát tới tìm xem những người bị giam cùng anh ta, ngộ nhỡ bọn họ cũng mang trong mình virus này thì sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-905.html.]

Khoảng nửa tiếng nữa trôi qua, cô gập bụng một cái, ngồi dậy!

Rốt cuộc cũng được giải phóng!

Cô đưa tay mở công tắc điện trên tường lên, nhưng đã dừng lại kịp thời, ngộ nhỡ mở đèn lên, Mặc Thiển dẫn người đến, cô làm sao có thể trốn thoát được?

Cô chỉ có thể sờ soạng, lén lút ra khỏi phòng, bên ngoài cũng tối đen như mực, cửa rộng mở, cô đề cao cảnh giác nhanh chóng xông tới cửa, lại xông ra ngoài!

Chỗ này thật sự được thiết kế theo kiểu tứ hợp viện, chỗ ở của cô chắc là buồng phía đông, trong nhà chính đèn sáng trưng, cô lập tức trốn trong một xó xỉnh âm u, lặng lẽ quan sát cả tòa nhà, trong không khí thoang thoảng mùi hoa kỳ dị, mơ hồ có thể thấy được trong sân có một lùm hoa.

Đã là mua đông rồi, lại còn có hoa.

Nhà chính vẫn không có ai ra ngoài, trong sân không có một bóng người, thời tiết rất lạnh, đến mức cô run cầm cập, đầu óc cũng càng tỉnh táo.

Chạy!!

Trong đầu chỉ có mỗi suy nghĩ này, với thân thủ của cô, nhất định có thể chạy ra ngoài!

Cố Diệp Phi

Diệp Kiều nhìn lên cánh cửa nhỏ hình vòm trên tường, sau đó hít sâu một hơi, định lấy tốc độ chạy nước rút một trăm mét, tiến lên!

Cô vốn dĩ đã chạy nhanh, lại dùng hết sức lực, trong tích tắc đã chảy ra khỏi cánh cửa hình vòm, chẳng qua vừa xông ra thì có vật gì đó lao ra từ chỗ tối, trong đêm tối, bỗng có hai đốm sáng xanh lè!

Cô sợ đến mức vô thức lùi lại, sau đó nghe thấy tiếng động vật kêu khẽ, một con ch.ó lớn đi ra từ chỗ tối, ánh sáng càng ngày càng sáng, hai đốm xanh cũng biến mất, đó là đôi mắt của nó!

Hai bên trái phải cùng xuất hiện, cô nhìn kỹ, chợt hiểu đang xảy ra chuyện gì.

Không phải chó, là sói!

Diệp Kiều sợ đến mức kêu cha gọi mẹ trong lòng, liên tục lùi về sau, lùi mãi lùi mãi, sau lưng đã chạm đến vách tường, cô lại hoảng hốt!

Loading...