Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 904

Cập nhật lúc: 2024-10-01 10:45:38
Lượt xem: 7

Cô bị Mặc Thâm chuốc thuốc mê.

Mặc Thâm!

Đầu óc vẫn còn choáng váng, như thiếu oxi, tứ chi đều không thể động đậy, chỉ có hai con mắt là có thể quan sát trên dưới trái phải căn phòng xa lạ theo phong cách cổ xưa này, còn có thể ngửi thấy một mùi đàn hương nhàn nhạt trong phòng.

Nhưng lại phù hợp với phong cách của Mặc Thâm.

Buổi sáng Lục Bắc Kiêu còn nói anh ta thích cô, cô còn tưởng Mặc Thâm là người tốt kia mà, con mẹ nó sao buổi chiều đã bắt cóc cô rồi?

Cảm giác toàn thân không thể động đậy khiến Diệp Kiều chửi tục trong lòng.

Vốn dĩ cô tiếp đãi Mặc Thâm là muốn nói cho anh ta biết, có lẽ Mặc Thiển cũng bị nhiễm HIV rồi, bảo anh ta chuyển lời đến Mặc Thiển, tốt nhất nên đi kiểm tra xem.

Kết quả còn chưa kịp nói gì thì người ta đã dứt khoát trói cô lại rồi.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, hình như là chạng vạng tối, cửa sổ còn có một cây hồng, trên đó treo lủng lẳng những quả hồng chín màu vỏ quýt, có chim sẻ bay lên đầu cành, mỗi con mổ một quả hồng chín.

Tiếng huýt gió vang lên, cô lập tức duy trì sự cảnh giác, chỉ thấy người đàn ông cầm quạt xếp trong tay, vừa huýt sáo vừa đi tới mép giường, chính là Mặc Thâm.

“Mặc Thâm, anh bắt tôi tới đây rốt cuộc là muốn làm gì?”. Cô cắn răng hỏi, đôi mắt to tròn can đảm nhìn Mặc Thầm đứng sững ở mép giường, cúi thấp đầu, trông tà ma ngả ngớn.

“Diệp Kiều, tôi không phải là Mặc Thâm, tôi là Mặc Thiển”. Mặc Thiển đắc ý nói với vẻ mặt tà mị.

Diệp Kiều ngẩn người.

“Anh là Mặc Thiển giả trang thành Mặc Thâm, không phải anh mắt xanh sao?”. Cô hoảng hốt nói.

Mặc Thiển cười nhạt, có vẻ rất đắc ý, anh ta cười lên trông như một đứa trẻ bướng bỉnh, chỉ bướng bỉnh thôi, không có cảm giác đến mức xấu: “Đó là vì tôi đeo kính áp tròng”.

Buổi sáng cô có tra xét, kính áp tròng có ở nước ngoài, nhưng vẫn chưa lưu hành đến trong nước, phải mấy năm nữa chúng mới thật sự phổ biến ở Trung Quốc.

“Cho nên, anh và Mặc Thâm giống nhau như đúc?”. Cô hít thở sâu, trầm giọng hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-904.html.]

“Đương nhiên, chúng tôi một sợi tóc cũng không khác!”. Anh ta cười nhạt nói.

Diệp Kiều chửi tục trong lòng: Mụ nội anh!

“Vì sao lại ngụy trang thành anh ta, đây là đâu, anh chuốc thuốc gì cho tôi, vì sao tôi không có một chút sức lực nào?”. Cô bình tĩnh hỏi, cũng không cảm thấy sợ bao nhiêu, chẳng qua toàn thân không có sức khiến cô cảm thấy rất không có cảm giác an toàn.

Nếu không…có lẽ cô đã đánh cái tên Mặc Thiển này c.h.ế.t tươi rồi!

“Tôi giao cô cho Mặc Thâm, cô không biết đâu, anh ta vẫn luôn thầm mến cô”. Mặc Thiển dương dương đắc ý nói.

Diệp Kiều thật sự không nói nổi.

Không đúng, không phải nghe đồn anh em họ như nước với lửa sao, vì sao Mặc Thiển lại đối tốt với Mặc Thâm như vậy?

Cố Diệp Phi

“Mặc Thâm đang ở đâu?”. Cô tò mò hỏi, hai mắt nhìn xung quanh cửa phòng.

“Mặc Thâm vẫn đang ngủ, qua 12 giờ đêm, cô có thể nhìn thấy anh ta”. Mặc Thiển cười híp mắt nói, xoay người định đi.

“Mặc Thiển, anh chuốc thuốc gì cho tôi?”. Cô lớn tiếng hỏi, trên người vẫn không có hơi sức.

Mặc Thiển không để ý đến cô mà đi luôn.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, không phải cô ngồi chờ c.h.ế.t sao?

Đây là nơi nào, Lục Bắc Kiêu có thể nhanh chóng tìm thấy cô hay không, cô còn nhớ trước khi hôn mê anh đã gọi điện đến cho cô, bây giờ chắc chắn anh đang tìm cô rồi.

Trời dần dần tối, Lục Bắc Kiêu đã dẫn người tìm đến vùng núi.

Vùng núi này nằm ở rìa tây bắc của thành phố J, những ngọn núi trải dài, đây là rào cản tốt nhất. Trên núi có thôn xóm, rất ít hộ gia đình, phần lớn là người già và trẻ em bị bỏ lại, nhà cửa cũng rất đơn sơ, không có một nhà nào là trông như một nơi mà kẻ giàu có như Mặc Thâm sẽ ở.

Lục Bắc Kiêu ngậm t.h.u.ố.c lá trong miệng, đứng bên một con đường núi quanh co.

“Ngài Kiêu, đã hỏi từng nhà rồi, cũng đi vào tìm luôn, tìm khắp nơi mà không có, đồng hương cũng đã xem hình mà chưa từng thấy Mặc Thâm hay Mặc Thiển!”.

Loading...