NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 898
Cập nhật lúc: 2024-10-01 10:20:53
Lượt xem: 9
Mặc Thâm bấm tay tính toán, ba ngày sau, 1 tháng 12, mùng tám tháng 11 âm lịch!
Sao anh ta có thể giao Mặc Thiển ra được chứ?!
“Đúng là lúc trước tôi không nên mang cậu lên thành phố mà!” Mặc Thâm bất lực mà nói, nhưng người nằm trên giường kia, vẫn cứ không chút động đậy, cũng không ừ hử một tiếng, giống như một xác c.h.ế.t vậy.
Mặc Thâm cầm cái quạt, nặng nề mà gõ vào trán một cái, thở dài một hơi, sau đó phất tay áo bỏ đi!
Cố Diệp Phi
— —
Một giấc của Diệp Kiều kéo dài từ khi chạng vạng đến tận đêm khuya, Lục Bắc Kiêu đành hóa thân thành cọc gỗ, không chút động đậy, tùy ý mà để cho cô ôm ngủ.
“Ưm…….” Cuối cùng, chú koala lười biếng cũng động đậy, gương mặt chôn vào trong n.g.ự.c anh, cọ hai cái, tìm một vị trí thoải mái, rồi lại ngủ tiếp! Lục Bắc Kiêu dựa mình trên đầu giường cưng chiều mà cong khoé môi, ánh mắt không chút chớp động, chăm chú quan sát vẻ mặt khi ngủ của cô.
Anh vừa mới về lại thành phố liền thầm đi tìm hiểu tình hình gần đây của cô, thật không ngờ, vị kim chủ sau lưng Thẩm Hi Xuyên lại suýt chút làm cho công ty của cô phải phá sản!
Cũng từ đó anh mới biết được, sự tồn tại của cái người tên là Mặc Thiển này!
Người của anh vậy mà lại không điều tra được bất cứ thứ gì của Mặc Thiển, chỉ biết anh ta có một người anh trai tên là Mặc Thâm, là một thương nhân buôn bán phỉ thuý nổi tiếng trong thành phố, cũng là ông chủ của Mặc Các. Về người tên Mặc Thâm này, anh cũng không biết nhiều lắm, trước kia cũng không có giao thiệp gì. Chỉ nghe nói anh ta là một người có tiếng tăm thích làm từ thiện, giá trị con người cũng phải tính từ hàng trăm triệu!
Anh còn biết, ngày Diệp Kiều bán đấu đất đó, Mặc Thâm cũng có giúp đỡ cô!
Mà Diệp Kiều có quen biết sơ với anh ta, tham quan qua việc làm ăn của Mặc Các, cũng là bởi vì người mẹ yêu phỉ thuý như mạng kia của anh!
That5aj là kỳ lạ!
Mặc Thâm này thoạt nhìn cũng không phải là kẻ xấu, nhưng Mặc Thiển đó, nhất định là một người xấu!
“Ưm……..” Con “Koala” trên người anh lại động đậy, coi anh như cái đệm thịt mà cọ cọ, Diệp Kiều duỗi thẳng cái eo lười biếng, trong miệng ngâm nga mấy câu từ vừa thích thú lại lười biếng, cô trở mình, lăn qua một bên giường, sau đó lại duỗi thẳng chiếc eo lười, cô vẫn chưa tỉnh táo hẳn, cứ như vậy tiếp tục bò lên người anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-898.html.]
Lúc này Lục Bắc Kiêu mới cảm nhận được, từ eo đến lưng rồi cả m.ô.n.g đều vừa tê vừa mỏi, chân cũng muốn chuột rút, trước mắt anh lại là một gương mặt vừa mơ hồ lại nhập nhèm buồn ngủ.
“Anh Kiêu…….” Cô lười nhác mà gọi.
“Ngủ đủ rồi?” Anh dịu dàng hỏi lại.
Diệp Kiều ngáp một cái thật lười biếng, nước mắt cũng sắp rơi xuống, rồi lại trở mình, nằm lên thân người tráng kiện của anh, rồi lại xê dịch, hai mắt cô nhìn lên trần nhà, sau lưng thì dán lên n.g.ự.c anh, “Mấy giờ rồi?”
“Vừa mới qua 12 giờ đêm!” Anh lại tiếp tục dịu dàng hỏi, “Có đói bụng không?”
“Đói!” Anh muốn lập tức ngồi dậy, nhưng cô lại đột nhiên xoay người lên giữ anh lại, “Là kiểu đói muốn ăn anh đó!”
“............”
Trong đôi mắt cô ánh lên sự nguy hiểm, cô nhìn anh, giống như con sói đang nhìn con mồi vậy!
“Bà Lục còn chưa đến độ tuổi như sói như hổ nữa đâu……” Bàn tay vừa to lơn thô ráp ôm lấy gương mặt cô, thô lỗ mà nói,
Suýt chút là Diệp Kiều đã bật cười thành tiếng, cô nghĩ thầm, tuổi tâm lý của bà đây đã được 38 rồi đó có biết không?!
“Anh Lục không phải là không được đó chứ?” Bàn tay trắng trẻo thon dài nhẹ nhàng vuốt ve bên khóe môi anh, kết hợp với những lời nói đó, đúng thật giống như ở bên cạnh mà nhổ lông cọp vậy!
Ánh mắt anh lập tức trầm xuống, sắc mặt tối đi, cánh tay cứng như thép hơi dùng sức, trong nháy mắt thân hình tráng kiện đã phủ lên người cô, một loạt động tác vừa thô lỗ lại gợi cảm trong nháy mắt này làm trái tim cô cảm thấy run rẩy!
“Bảo bối, anh nể tình mấy hôm nay em có nhiều áp lực, không được nghỉ ngơi tốt, nên chịu đựng không chạm vào em. Em thì hay rồi, chủ động đưa mình lên, trong chốc lát bị lăn lộn mệt đến c.h.ế.t đi sống lại, tới lúc đó thì lại oán trách anh!” Anh đen mặt, thấp giọng mà nói, giọng điệu thô ráp.
Cô nhóc này!
Vậy mà lại nghi ngờ anh không được!