NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 871
Cập nhật lúc: 2024-10-01 10:12:49
Lượt xem: 5
chẵn âm lịch!
Mặc Thiển vừa nói lời này, Quách Mỹ Anh và Bạch Đống nhìn nhau, đúng thật, Diệp Kiều chắc chắn là cao thủ đàm phán!
“Con nhỏ đó, âm tà thật sự!” Mặc Thiển lại nói thêm một câu.
“Mặc gia, vậy ngài xem, chuyện này……” Bạch Đống cau mày hỏi.
“Mặc gia, cổ phần Hoa Nguyên có tăng thêm, tôi cũng phải mua!” Quách Mỹ Anh lại nói.
Mặc Thiển nâng cổ tay tay trái, nhìn ngày trên đồng hồ, “Lại hẹn cô ta, mười giờ sáng ngày kia! Tôi tự mình qua!”
——
“Bà Đỗ, rất xin lỗi, hôm nay Mặc gia không ở đây! Ngày mai, ngày mai ngài lại đến, Mặc gia đều đến ở vào ngày chẵn âm lịch!” Bà Đỗ tới Mặc các, có ý mang ngọc bích cất giữ hơn nửa đời tới bán toàn bộ của cải lấy tiền mặt, để giúp con dâu bảo bối hoãn một chút việc cấp bách.
Bà Quách thu ngọc bích, giá trị ít nhất phải lấy trăm triệu!
“Mặc tiên sinh này có cá tính thật, sao phải ở vào ngày chẵn âm lịch?” Bà Đỗ đang uống trà, nâng giọng nói, “Chưởng quầy Toàn, hai ta cũng là bạn bè cũ lâu năm, tôi đang rất cấp bách, anh xem có thể mời Mặc tiên sinh ra vào hôm nay không?” Bà Đỗ rất ít cầu xin người khác, vì con dâu bảo bối, bà dùng bất cứ giá nào.
Mấy ngày này, và cũng đang chạy ngược chạy xuôi giúp cô kéo đầu tư.
A Toàn vội lắc đầu, “Chuyện này thì không được, vào lúc này, tôi cũng không rõ Mặc gia ở đâu! Ngày mai ngài tới, cậu ta nhất định có ở đó!”
Bà Đỗ đành phải rời đi.
——
Ngày hôm sau, bà Đỗ lại tới Mặc các lần nữa, Mặc Thâm quả nhiên đã ở đó.
Thời điểm bà đi vào sân, Mặc Thâm đang trêu Bát Ca, “Không được nói láo linh tinh!”
Mặc Thâm thấp giọng cảnh cáo với Tiểu Bát Ca.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-871.html.]
Tiểu Bát Ca không dám nói láo.
“Mặc tiên sinh, cậu có cá tính thật, sao phải ngày chẵn âm lịch mới đi làm việc?” Bà Đỗ nhìn Mặc Thâm mặc áo dài, ăn bận kiểu cổ, cười hỏi.
“Lục phu nhân!” Mặc Thâm xoay người, nhìn bà Đỗ mang khuôn mặt ý cười rạng rỡ, vội chắp tay chắp tay thi lễ, trong tay còn cầm một chiếc quạt xếp, “Đỗ phu nhân thứ lỗi, tôi có tật xấu này, không sửa được, không sửa được!”
Anh ta vội mời bà Đỗ ngồi xuống.
Bà Đỗ cũng ngồi xuống theo, trong tay người đàn ông trung niên đi theo phía sau bà cầm theo một cái rương, bà Đỗ sai ông ta mở cái rương ra, đặt lên bàn.
Cố Diệp Phi
Mặc Thâm vừa thấy loại ngọc bích cực phẩm đó, đôi mắt đen sâu như mực tỏa ra ánh sáng.
“Cả Thành phố J, cũng chỉ có Mặc tiên sinh biết hàng nhất, những thứ này đều là tôi vất vả nhọc nhằn khổ sở thu gom hơn phân nửa đời, lần này thực sự gặp việc gấp, cho Mặc tiên sinh ngài xem, có thể lấy hết được không."
“Mẹ! Mẹ đang làm gì vậy?!” Lời bà Đỗ còn chưa nói hết, từ chỗ con đường phía trước đã vang lên tiếng Diệp Kiều.
Trong lòng bà Đỗ hốt hoảng, nói thực ra, bà rất sợ cô con dâu này.
Mặc Thâm đã đứng dậy, tiến lên nghênh đón.
“Diệp tổng!”
“Mặc tiên sinh! Thứ đó của mẹ chồng tôi, bà ấy không bán!” Diệp Kiều gọn gàng dứt khoát nâng giọng nói, trên mặt mang theo ý cười lễ phép.
Ngay sau đó, cô bước đến bên bàn trà, một tay đóng lại cái rương châu báu, rất có khí thế.
“Mẹ! Chúng ta về nhà đi!” Diệp Kiều nắm tay bà Đỗ, kéo bà muốn đi.
“Kiều Kiều!” Bà Đỗ thấp giọng nói, “Mẹ đã nhìn đủ món đồ này rồi, giữ lại làm gì?”
Diệp Kiều không muốn mất mặt trước mặt người ngoài, cô ra hiệu bằng mắt với bà Đỗ, “Mẹ còn chưa truyền cho con mà! Chúng ta về nhà đi!”
“Mặc tiên sinh, ngại quá, quấy rầy!” Cô nhìn về phía Mặc Thâm, lễ phép nói với anh ta.
“Diệp tổng, khách sáo! Nếu Diệp tổng có gì cần hỗ trợ, cứ việc mở miệng!” Mặc Thâm nhìn Diệp Kiều, mỉm cười nói, vô cùng lịch sự.