NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 809
Cập nhật lúc: 2024-10-01 09:47:52
Lượt xem: 14
Trong buổi tiệc chúc mừng, Lục Bắc Đồng uống không ít rượu, sau đó lại đi lên sân khấu, dưới ánh đèn vàng, cả người cô giống như tỏa sáng.
Cô cầm micro trên nay, cô từ trước tới nay vô tâm vô phế, nói những lời cảm ơn, cảm ơn Diệp Kiều, nếu không có cô 4 năm đầu tư tài chính không đòi hỏi thành quả thì sao trò chơi của cô có thể phát hành chứ? Bốn năm không kiếm ra tiền, chỉ có tiêu tiền, có người chủ nào có thể kiên nhẫn và mạo hiểm như vậy chứ?
Diệp Kiều đứng dưới đài, nâng ly champaigne trong tay lên chúc mừng Lục Bắc Đồng.
Trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, Thiêm Dực đúng là có giá trị lợi nhuận cao, hơn nữa, cô nguyện ý giúp đỡ giấc mơ của người trẻ tuổi trong khả năng cho phép.
Ví như Kiều Thiêm, Tiện Tiện, Hoa Nhụy hay là Lục Bắc Đồng.
Đây là mục đích cùng ý nghĩa cuộc sống của cô sau khi trọng sinh.
Kiều Thiêm đứng cách Diệp Kiều không xa, an tĩnh đứng một góc, nhìn Lục Bắc Đồng giống như tinh linh đứng trên sân khấu.
Cô gái vô tâm vô phế đang cảm ơn những đồng nghiệp của mình, nhờ có họ, bạn của cô, bạn học của cô, đều là những người trẻ tuổi nhiệt huyết.
Chỉ có anh, chưa được đề cập tới.
Kiều Thiêm xoay người, 4 năm này, chỉ có một mình anh tự mình cho là vậy mà thôi.
Anh không miễn cưỡng cô. Cô giống như một đứa trẻ vậy.
“Tôi còn muốn cảm ơn một người, anh ấy giống như không khí, tồn tại cùng tôi trong suốt 4 năm này!” Lục Bắc Đồng tiếp tục nói, giọng nói vang đội khắp hội trường.
Không khí?
Không khí không phải là làm lơ sao?
“Anh ấy cẩn thận chăm sóc tôi, lắng nghe tôi kể về vương quốc trò chơi, lúc tôi gặp khó khăn, anh ấy cổ vũ tôi, hướng dẫn tôi, không có anh ấy, tôi thật sự đã c.h.ế.t đói rồi.” Lúc Lục Bắc Đồng nói, nụ cười ngây ngô nở trên khuôn mặt, bước chân của Kiều Thiêm dừng lại, âm thầm cắn răng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-809.html.]
“Tôi muốn nói với anh ấy, Kiều bang chủ, không có không khí, tôi sẽ không thở được. Tôi nguyện ý trở thành bang chủ phu nhân!” Lục Bắc Đồng nói xong, thả micro xuống, chạy xuống khỏi sân khấu.
Ở dưới sân khấu, các đồng nghiệp đã sớm vỗ tay nhiệt liệt, ánh đèn đuổi theo bước chân của cô.
Nhìn thấy cách đó không xa, bóng dáng cao lớn của Kiều Thiêm đang chậm rãi quay lại, Lục Bắc Đồng nhanh chân hơn mà nhào vào lòng anh.
Ôm cô trong lòng, sự mất mát trong trái tim Kiều Thiêm được lấp đầy.
“Tối hôm qua không phải đã nói là giữa hai chúng ta chỉ là quan hệ công việc thôi sao?” Anh chống cằm trên đỉnh đầu cô, trầm giọng hỏi.
Lục Bắc Đồng đ.ấ.m vào lưng anh, “Kiều bang chủ, cơm sáng nay, cơm trưa nay em chưa có ăn, nước cũng chưa uống ngụm nào, nước trong nhà bị anh cất đi đâu hết rồi?”
“A, xem anh như bảo mẫu sao?” Kiều Thiêm hừ lạnh hỏi lại, nhưng lại ôm cô chặt hơn.
“Một ngày nay anh không thèm để ý tới em, nhìn thấy anh ở bên cô gái đó em không vui, được rồi chứ? Quỷ đáng ghét!” Lục Bắc Đồng bá đạo nói, tay thì đ.ấ.m vào lưng anh. Bị anh làm lơ, cái vị chua trong lòng thật khó chịu.
Kiều Thiêm lúc này mới mỉm cười. Cô không chỉ vô tâm vô phế mà còn phản ứng thật chậm.
*
Trong phòng thẩm vấn, Thẩm Hi Xuyên ngồi trên ghế, hai tay bị trói. Bởi vì cúc hoa vẫn còn đau nên hắn như ngồi trên đống lửa, nhấp nhổm, thường xuyên bị cảnh sát nhắc nhở.
“Các người có biết tôi là ai không? Dựa vào cái gì mà bắt tôi? Tôi không phạm pháp!” Hắn ta vẫn kiêu căng ngạo mạn, đưa ánh mắt khinh miệt nhìn mấy người cảnh sát.
“Đút lót cho giám đốc kỹ thuật Cù An của Công ty trò chơi trực tuyến Thiêm Dực 100 vạn nhân dân tệ, có ý đồ phá hòa trò chơi, phá hoại việc kinh doanh của người khác, tuy rằng chưa thành công, nhưng chứng cứ vô cùng xác thực.” Cảnh sát nhìn Thẩm Hi Xuyên nói.
Thẩm Hi Xuyên có chút hoảng hốt, hắn ta không hiểu về luật pháp.
Cố Diệp Phi
“Tôi muốn gọi luật sư!”