NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 750
Cập nhật lúc: 2024-09-30 13:54:02
Lượt xem: 21
Lục Tiểu Vũ bị chọc cho cười khúc khích!
Hai tay Diệp Thành giữ dưới nách Lục Tiểu Vũ nâng cô bé lên cao mấy lần, nhưng thấy vẫn chưa đủ anh ôm cô bé vào lòng, hôn lên má cô bé vài cái.
"Có phải bé cưng đến thăm cậu không?!"
Thấy khuôn mặt nhỏ đáng yêu của cháu gái cưng, Diệp Thành kích động, "Làm thế nào mà mặt lại bị thương thế này?"
"Cậu Diệp Thành, chúng cháu đến tìm cha!" Gặp cậu? Cậu nghĩ hay lắm!
Lục Tiểu Cổn dội một gáo nước lạnh xuống!
"Tiểu Cổn thối, giận cậu không ôm cháu có phải không? Cậu ôm em gái cháu xong sẽ thương cháu sau!" Diệp Đại Thành cảm thấy bản thân rất tốt!
Lục Tiểu Cổn ra vẻ ghét bỏ: Ai mà thèm!
"Cậu Diệp Thành, chúng cháu đến tìm cha!" Lục Tiểu Vũ đang được Diệp Thành ôm trong lòng chân thành nói, c.h.é.m thêm một dao!
Cố Diệp Phi
!!!
Diệp Thành đang hào hứng hóa đá tại chỗ!
Ông trời ơi, Diệp Thành anh rốt cuộc đã làm gì sai?! Bị sao người bị hành hạ luôn là anh?!
Trước đây bị cha mẹ của hai báu vật này hành hạ, bây giờ lại bị hai báu vật này ngược đãi!
Một người đàn ông 30 tuổi đến bây giờ còn đang đánh lưu manh, đừng nhắc đến trẻ con!
"Thái Dư Bạch!" Lúc này một giọng nói nghiêm túc vang lên.
"Cha!" Tiểu Bạch Thái chạy về phía người đàn ông cao lớn từ phòng làm việc đi ra!
Lão Thái ôm Tiểu Bạch Thái lên cao, người đàn ông già luôn nghiêm túc nở một nụ cười hòa ái trên môi.
Lãnh Dao rất vui khi thấy cảnh này.
Tiểu Bạch Thái là tên do cô đặt, Thái Dư Bạch, Lãnh Tuyết, tuyết là trắng.
Lão Thái có thể không bao giờ biết được dụng ý của cô!
"Bác Thái!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-750.html.]
Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ đồng thanh hô một tiếng.
Lão Thái buông Tiểu Bạch Thái xuống, ôm lấy Lục Tiểu Vũ, đáng yêu quá, con gái vẫn tốt hơn!
"Diệp Thành, gọi điện cho Lục Bắc Kiêu đi!" Lão Thái trầm giọng nói.
"Gọi cậu ta làm gì, cậu ta cũng không chơi với hai bé cưng!"Diệp Thành nói, "Tiểu Cổn, Tiểu Vũ,cậu đưa các cháu đến trường b.ắ.n nhặt vỏ đạn được không? Dẫn các cháu đi xem binh lính huấn luyện nhé? Hay dẫn cháu cháu tìm chú Đại Ngốc chơi?"
Hai anh em vẫn lắc đầu lắc đầu.
"Chúng cháu chỉ cần cha!" Hai đứa nhỏ lại đồng thanh!
!!!
Diệp Thành nhận lệnh gọi cho Lục Bắc Kiêu ở căn cứ.
Sau khi gọi điện thoại, anh muốn dẫn hai đứa nhỏ đi chơi một lát nhưng Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ không chịu đi, biến thành "Đá đợi cha", đứng bất động tại chỗ chờ cha!
Diệp Thành thấy vừa tức giận vừa đau lòng!
Tên cha tồi của hai đứa nhóc rõ ràng chỉ quan tâm đến việc huấn luyện với binh lính, chỉ thương vợ gần như không quan tâm hai đứa nhỏ. Nhưng lũ nhóc hết lòng yêu thương anh ta!
Nửa giờ sau, mặt trời sắp lặn, một chiếc xe địa hình quân sự mui trần đang phóng nhanh về phía đây với đầy bụi bặm!
"Cha!" Lục Tiểu Vũ lớn tiếng hét, hai mắt Lục Tiểu Cổn tỏa ánh sáng.
Ở ghế lái, đó là người cha ngầu của cô bé đang đội mũ đen, đeo kính râm.
Cha đẹp trai lại ngầu quá đi!
Xe việt dã dừng lại, nam sĩ quan lạnh lùng nhảy từ trên xe xuống, nhanh chân bước về phía này.
"Cha!" Cô bé mặt đồ rằn ri lao tới như một mũi tên, vừa đến đã được anh cúi xuống ôm lấy!
"Nhóc con, lại tăng cân rồi!” Đừng nhìn cô con gái nhỏ của anh trông mềm mại đáng yêu, thực ra rất rắn chắc, nói không chừng có thể chất làm lính!
Lục Tiểu Vũ toét miệng cười, vẻ mặt hạnh phúc.
Lục Bắc Kiêu một tay ôm Lục Tiểu Vũ, "Lục Tiểu Cổn! Đến đây!" Anh trầm giọng nói với con trai.
Lục Tiểu Cổn dáng người cao hơn nhiều so với em gái chạy về phía anh, một tay Lục Bắc Kiêu chộp lấy cánh tay cậu, ôm cậu lên, hai cánh tay giơ lên cao, hai đứa bé ngồi ở trên vai anh!