Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 749

Cập nhật lúc: 2024-09-30 13:53:43
Lượt xem: 16

Đôi vợ chồng kia gần như không quản con chút nào. Lục Bắc Kiêu quanh năm dẫn quân đi huấn luyện, làm nhiệm vụ, Diệp Kiều bận rộn kinh doanh bay khắp nơi. Từ lúc hai đứa nhỏ biết đi gần như đều ở nhà ông cụ nội và nhà lão Diệp bên cạnh.

Hai ông già dạy cháu thế nào? Đó là huấn luyện trở thành một người lính!

Dáng vẻ lão tư lệnh Lục không thích nghe, không để ý đến bà cụ đang cằn nhằn.

"Tiểu Vũ, có nhớ mẹ không?" Tính ra lần này Diệp Kiều đã ra ngoài được nửa tháng rồi!

"Không ạ! Cháu nhớ cha! Cụ ơi, cháu muốn đến đội đặc chủng gặp cha!" Lúc Lục Tiểu Vũ nhắc đến cha thì hai mắt sáng lên, ngay cả Lục Tiểu Cổn ở bên cạnh cũng chú ý đến, cậu cũng rất muốn gặp cha.

Hai đứa nhỏ không có lương tâm, cho dù mẹ chúng có tốt với chúng như thế nào đi chăng nữa thì cũng không bằng người cha một năm có về hai ba lần!

"Tiểu Vũ! Lúc mẹ tớ đến đón, tớ sẽ bảo mẹ dẫn đi!" Tiểu Bạch Thái lớn tiếng nói.

Cố Diệp Phi

"Được, được!" Lục Tiểu Vũ vui sướng nhảy dựng lên.

Nói Tào Tháo Tào Tháo đến, một chiếc ô tô màu đen dừng ở lối vào sân nhỏ, nữ quân nhân mặc quân phục màu xanh lục, áo somi thắt cavat đen, cắt tóc ngắn, tư thế hiên ngang đi đến.

"Mẹ!" Tiểu Bạch Thái còn đang mặc quần lót nhỏ bỏ chạy về phía Lãnh Dao!

Lãnh Dao thấy đứa nhỏ ướt sũng chạy về phía mình, sợ bộ quân phục bị ướt liền lùi lại hai bước!

Mẹ ruột!

"Cháu chàu lão thủ trưởng! Cháu cào bà ạ!"

"Lãnh Dao đến rồi!" Lão thủ trưởng gật đầu, bà cụ nhiệt tình nói.

"Dì Lãnh!"

"Dì Lãnh!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-749.html.]

Hai anh em đồng thanh kêu lên. Đừng nhìn hai đứa là ông giời con thật ra rất lễ phép, đặc biệt là Lục Tiểu Vũ, cái miệng nhỏ rất ngọt! Trước mặt đám trẻ thì xưng vương, trước mặt người lớn thì nũng nịu dễ thương!

"Mấy đứa làm sao thế này!" Thấy hai đứa nhóc cũng ước sững, trên mặt bé cưng Lục Tiểu Vũ còn bẩn. Lãnh Dao cười hỏi.

"Còn sao nữa? Đánh nhau thôi! Ba đứa này đánh nhau với đám trẻ trong đại viện, còn muốn cướp địa bàn!" Trong giọng nói trách móc của bà cụ đầy yêu thương.

Ánh mắt cưng chiều của Lãnh Dao nhìn ba đứa nhỏ không ngạc nhiên chút nào!

Con nhà lính đặc chủng, không đánh nhau thì sao được?!

Trẻ con trong đại viện cũng vậy, có đứa nhỏ cha mẹ quanh năm không ở cạnh, đều nuôi thả.

"Dì Lãnh! Dì dẫn chúng cháu đi gặp cha có được không ạ?" Lục Tiểu Vũ đi chân trần mặc quần lót nhỏ chạy đến bên Lãnh Dao, ngẩng đầu lên nói.

Lúc này Lãnh Dao ôm cô bé lên, không ngại việc cô bé bị ướt.

Trong lòng Tiểu Bạch Thái bị hàng ngàn vết thương!

Mẹ ôm Tiểu Vũ chứ không ôm cậu, cậu được nhặt lên à?!

"Được chứ?!" Lãnh Dao rất sảng khoái nói, "Nhưng phải hỏi lão thủ trưởng xem có đồng ý không!"

Lục Tiểu Vũ vội vàng thoát khỏi vòng tay của Lãnh Dao, chạy đến bên cụ nội xin xỏ. Lão thủ trưởng mới buông lời, ra lệnh ba đứa nhóc nghiêm chỉnh vào nhà thay quần áo!

Lục Tiểu Cổn là người nhanh nhất, sau khi thay quần áo xong liền cất hết s.ú.n.g lục tháo dỡ vào ba lô, muốn cha cậu dạy!

Căn cứ Huyết Lang.

"Cậu Diệp Thành!" Lục Tiểu Vũ đang mặc đồ rằn ri nhỏ nhìn thấy sĩ quan huấn luyện đang đứng dưới ánh hoàng hôn, mặc áo ba lỗ màu đen, quần quân đội, đầu đội mũ lưỡi trai đen.

Sĩ quan huấn luyện Diệp đang nghiêm khắc khiển trách các thành viên trong đội, nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng dễ thương của cháu gái, lập tức phá lệ làm việc, khóe miệng nở nụ cười cưng chiều, bước chân rộng đến chỗ lũ nhóc, vừa chạy vừa quay đầu kêu các đội viện tiếp tục huấn luyện!

"Tiểu Vũ!" Diệp Thành ở đằng xa hét to một tiếng, khi đến trước mặt cô đã ôm Lục Tiểu Vũ lên cao!

Loading...