NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 744
Cập nhật lúc: 2024-09-30 13:52:33
Lượt xem: 8
Lục cầm thú nào chỉ muốn g.i.ế.c người?! Anh muốn tự sát luôn!
"Nhất định phải đeo?"
"Thời kì cho con b.ú cũng dễ có thai lắm, hơn nữa kì kinh nguyệt còn chưa ổn định, em không tính được thời gian an toàn..."
"Uống thuốc thì sao?"
"Sợ ảnh hưởng đến sữa!"
Cho nên mẹ nó tối nay anh không được ăn thịt?!
!!!
Người đàn ông nửa trên trần trụi trức giận kéo quần lên, Diệp Kiều cúi đầu nhìn thấy rõ cơ bụng tám múi kia, đường nhân ngư, cô nuốt nước bọt, cô cũng rất muốn mà!
"Chồng, trong ngõ kia có máy bán hàng tự động bán áo mưa đấy." Mấy năm nay kế hoạch hoá gia đình còn rất căng, phố lớn ngõ nhỏ khắp nơi đều có thể thấy máy bán hàng tự động bán áo mưa, bên kế hoạch hóa gia đình còn đến phát tận cửa định kỳ nữa!
Cô vừa dứt lời đã thấy người nào đó nhặt áo len đang vất bừa dưới đất lên, bước nhanh đi ra ngoài!
Trong con hẻm tối, có thể nhìn thấy một chiếc hộp màu trắng ở góc, trên đó còn có dấu chữ thập, chữ nhỏ "Bỏ một xu"!
Sĩ quan Lục sờ túi, nào có tiền xu?! Một đồng tiền cũng không có!
!!!
Chẳng lẽ anh còn phải về nhà lấy tiền?!
Trong ngõ tối không có một bóng người, không thể mượn được một đồng!
"Rầm!"
Sĩ quan Lục vung nắm đ.ấ.m lên đập về phía máy bán hàng tự động, máy bán hàng tự động làm sao có thể chịu được tấn công của anh, một chút đã hỏng, bao cao su rơi xuống!
Ôi... Phá hoại của công!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-744.html.]
Sáng mai đến phòng hành chính cộng đồng chủ động bồi thường!
Sĩ quan Lục ôm một đống bao cao su về nhà thấy bà Lục đang dỗ con, mặt den dì kéo cô từ phòng ngủ chính đến phòng làm việc!
Diệp Kiều nghĩ thầm, đi dạo một vòng, dục vọng còn chưa biến mất sao? !
Nào biết được anh còn cuồng nhiệt hơn trước!
"Mẹ nó nhỏ quá, không thoải mái!"
"Thật nhớ khoảng thời gian bị bà Lục ép nộp tiền!"
"Bé cưng, cơ thể em đã từng sinh hai em bé sao? Hả? Không khác gì hồi 12!"
Người đàn ông thô lỗ nói lời tục, nghe anh nói câu cuối, bà Lục vốn là tâm lý có chút nặng nề, lập tức có được tự tin! Thật sự không uổng cô mỗi ngày cô tập luyện co lại mà!
"Anh Kiêu, size của anh lớn quá!"
!!!
Ông Lục vốn đầy lòng tự tin nghe bà Lục nói vậy thì càng đắc ý càng điên cuồng!
Diệp Kiều không biết bị anh giày vò bao lâu, bao nhiêu lần. Cô được anh ôm về phòng ngủ chính, sau đó nghe thấy tiếng khóc của Lục Tiểu Vũ cô cũng không tỉnh dậy, quá mệt mỏi!!
"Lục Chiến Vũ! Không được khóc!" Người đàn ông khom người nhìn đứa bé nhắm hai mắt không quan tâm nằm trên giường gào khóc, nghiêm túc nói.
Ba tháng không gặp, hai đứa nhỏ cứng cáp hơn nhiều so với lúc mới chào đời!
Lục Tiểu Vũ nín khóc thút thít chớp mắt nhìn cha đẹp trai, chờ lâu không thấy anh ôm, hai mắt Lục Tiểu Vũ nhắm lại tiếp tục gào khóc.
Đừng nghĩ bọn trẻ không hiểu gì, nhưng đã có đầu óc, chỉ cần vừa khóc người lớn ôm sẽ được dỗ, sẽ được cho uống sữa!
Nhưng lũ trẻ này lại gặp một người cha tồi có ý chí sắt đá, khóc càng to cũng không ôm, còn đẩy hai đứa ra khỏi phòng ngủ chính!
Cố Diệp Phi
"Lục Tiểu Cổn..." Lục Bắc Kiêu nhìn Lục Tiểu Cổn rất hiểu chuyện không khóc không quấy. Nghĩ đến lời giải thích kiếp trước kiếp này của Diệp Kiều, anh cau mày, cho dù nghi hoặc cũng khôn rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Không hổ là con trai Lục Bắc Kiêu ta!" Anh nhìn Lục Tiểu Cổn, trầm giọng nói.