NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 702
Cập nhật lúc: 2024-09-30 13:31:35
Lượt xem: 10
Những văn kiện che giấu đó, đại bộ phận là tư liệu tỉ mỉ kỹ càng của Huyết Lang, cao nhất là đại đội trưởng, thấp đến tin tức của mỗi một người chiến sĩ.
“Chị dâu, cô gái này muốn làm gì?" Lục Bắc Trì híp mắt hỏi, tiếp tục kéo xuống.
“Tình báo tham mưu mà quân khu Tây Nam phái tới giao lưu." Diệp Kiều không giấu, Lục Bắc Trì là quân nhân, cậu biết không sao.
“Cô ta tra xét đội viên của chúng ta tỉ mỉ như vậy làm gì, còn có cả tư liệu của chị nữ này." Lục Bắc Trì click mở, cả tin tức Diệp Kiều mang thai cũng có.
Diệp Kiều có cảm giác toàn bộ riêng tư của mình đều bị Hạ Thiền nắm trong lòng bàn tay: "Trì Tử tiếp tục tra hòm thư của cô ta, lịch sử trò chuyện gì đó." Diệp Kiều kích động nói, đêm nay thế nào cô cũng phải biết rõ lai lịch của Hạ Thiền.
Lục Bắc Trì lại gõ một đống chữ, mở ra hòm thư điện tử của Hạ Thiền, chỉ là cô ta làm việc cực kỳ cẩn thận, thư gửi đi gửi đến, hay thư nháp cũng trống không.
“Không sao cả, tiểu gia em có thể khôi phục lại thư từ ba ngày của cô ta, chị dâu em đói bụng."
Diệp Kiều đưa một chén mỳ cho cậu, bản thân cũng bình tĩnh mà ăn.
“Chị dâu, có muốn xem phòng cô ta không?" Sau khi khôi phục thư từ xong, Lục Bắc Trì vừa ăn mỳ vừa nói, một ngón tay gõ bàn phím, đem camera laptop của Hạ Thiền mở ra.
Đối với hacker mà nói, đây chỉ là một bữa ăn sáng.
Laptop Hạ Thiền đặt ở trong tủ đầu giường, camera nhắm ngay vào đuôi giường treo quân trang.
Bên này bọn họ chỉ nhìn thấy hình ảnh quân trang treo trên vách tường.
“Lục thượng úy à Lục Bắc Kiêu." Lục Bắc Trì với Diệp Kiều đang ăn mỳ, đột nhiên nghe thấy được âm thanh lạ, hai người đều sửng sốt.
Là thanh âm của Hạ Thiền.
“Ưm…em thích anh như hôm nay quá."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-702.html.]
Cố Diệp Phi
“Ọe.” Thanh âm của Hạ Thiền lại lần nữa truyền đến, Diệp Kiều buồn nôn mà che miệng, chạy tới thùng rác, cong eo, "ọe ọe" một tiếng, nôn hết đồ mới ăn ra.
Trong máy tính truyền đến thanh âm phụ nữ yy Lục Bắc Kiêu càng ghê tởm hơn, vẻ mặt Lục Bắc Trì mơ màng, vô tình ấn nút tắt tiếng, vội chạy đến bên người Diệp Kiều.
Đây là lần đầu tiên từ lúc mang thai Diệp Kiều nôn ra, ngày thường chỉ hơi ghê cổ, còn không giống như bây giờ, bị Hạ Thiền làm cho ghê tởm.
Trong lòng Diệp Kiều chửi bậy, đem tất cả câu nói tục nói một lần, còn buồn nôn đến khó chịu: "Tôi đi làm thịt cô ta, dám yy người đàn ông của tôi, ghê tởm như vậy chắc chắn không phải thứ tốt."
“Diệp Kiều, chị đừng tức giận, giận đến cháu trai cháu gái em rồi." Lục Bắc Trì cũng hiểu rõ cái này có ý gì, người phụ nữ cách vách dám yy đại ca.
Đừng nói Diệp Kiều, cậu cũng không thể nhịn.
“Không được, không đập nát cô ta, tôi không nhịn được cơn tức này." Diệp Kiều ngồi dậy, xúc động mà đi ra cửa, Lục Bắc Trì vội vàng tiến lên, giữ chặt cánh tay cô.
Lục Bắc Kiêu vừa trở về, mới đến cửa, nhìn thấy trong phòng khách có nhiều thêm một người đàn ông, còn kéo cánh tay vợ anh.
Tập trung nhìn lại, là Lục Bắc Trì.
Anh không vui mà nhướng mày: "Thằng nhóc, sao lại tới đây."
Đang định đi tìm cậu, cậu lại vác mặt tới.
Diệp Kiều thấy Lục Bắc Kiêu trở về, nhanh chóng vọt tới mặt anh, ngửa đầu, thở phì phì mà trừng mắt, không nói lời nào.
“Ai u, em đi mã hoá điện báo." Lục Bắc Trì đi đến trước máy tính, thu được nội dung tin nhắn, lớn tiếng nói.
Diệp Kiều lúc này cũng khôi phục bình tĩnh: “Trì tử xâm nhập máy tính của họ Hạ."
Lục Bắc Kiêu tuy một bụng nghi hoặc, nhưng đến trước máy tính.