Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 66

Cập nhật lúc: 2024-09-21 00:18:51
Lượt xem: 2

Sau cơn mưa lớn, mặt trời càng gắt hơn, lúc này nhiệt độ ở thành phố N cũng trên dưới 40độ, độ ẩm cũng lớn, y như lồng hấp. Người thường không cách nào chịu nổi cái nóng này, các anh tra quân binh đáng yêu còn đang huấn luyện giang khổ hơn.

Một chiếc xe việt dã lao vun vút trên mặt nước, bùn đất b.ắ.n tung tóe khắp người và mặt các chiến sĩ thuộc đội trinh sát của Đại đội Cơ động đang huấn luyện.

Tiểu đội trưởng trinh sát bị bùn b.ắ.n tung tóe, tức giận đến mức chạy theo, "cái ông chúng mày! Đại đội đặc chủng không được rồi, có giỏi thì ra đấu tay đôi!”

Chiếc xe việt dã lập tức dừng lại.

“Các đồng chí, có một tiểu đội trưởng đang khiêu chiến chúng ta! Làm hay không làm đây?” Người nói chuyện là Phương Trác, bộ dáng lưu manh, nào có giống một quân binh chứ.

Lời của Phương Trác đều làm năm người còn lại cười to, “ Làm! Bắt buộc phải làm! Nếu không đội gà mờ này còn cho rằng đội Huyết Lang chúng ta ăn chay!” Hà Phong cũng hét lên.

6 người, cùng nhảy xuống xe, mỗi người đều bộ dạng cao lơn, thân hình không chênh lệch nhau là bao.

Mobulian, nghĩa là, đôi chân được luyện tập nhanh hơn một chiếc mô tô!

Tiểu đội trưởng đó không phải nhỏ, về chất lượng tổng thể thì đứng đầu toàn đại đội, hai năm liền tham gia tuyển chọn bộ đội đặc chủng, tổng hợp các tố chất lại là một nhân tài, nhưng lần nào cũng thiếu một chút vận may.

Những người lính khác của đội hai cũng chạy đến.

"Tiểu tử, lòng dũng cảm của cậu thật đáng khen ngợi! Dám khiêu khích chúng tôi sao? Cậu không sợ bị đánh đến thảm sao?” Giang Hải và Phương Trác sánh vai, họ không khác gì những tên lưu manh trên phố. Mà điều này làm thế nào lại khiến tiểu đội trưởng tin rằng họ là lực lượng đặc biệt mà anh luôn mơ ước trở thành chứ!

Đội trưởng cởi quần áo, để n.g.ự.c trần.

“Cậu là chiến sĩ đầu tiên dám khiêu khích Huyết Lang của chúng ta, có chí khí!” Diệp Thành nói, nhìn về hướng Lục Bắc Kiêu nãy giờ không nói gì.

Lục Bắc Kiêu vổ vổ vai Đại Ngốc,” Người anh em, lên!”

Đấu với anh ta, Đại Ngốc là đủ rồi!

“Tôi, tôi…” Đại Ngốc bộ dạng kinh hãi, vừa nãy còn mới đắc ý giờ như thế chọc cho tiểu đội trinh sát cười to.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-66.html.]

Cố Diệp Phi

Đội trưởng tự mình xuống ao bùn, một lúc sau Đại Ngốc cũng nhảy xuống, anh ta nhìn năm người kia với ánh mắt cầu cứu.

Tuy nhiên, khi tiểu đội trưởng lao tới, Đại Ngốc lập tức như biến thành một con người khác, đôi mắt sắc bén như chim ưng, đôi mắt lóe sáng, Đại Ngốc đá ra một cú đá đẹp mắt, tiểu đội trưởng trực tiếp ngã xuống.

Đại Ngốc tuy rằng khi tổng hợp các tố chất thì là tệ nhất, nhưng đối phó với tiểu đội trưởng này là quá đủ rồi, sau vài hiệp, tiểu đội trưởng đã hoàn toàn bị đánh bại!

Đại đội đặc chủng quả thật không phải hư danh, chỉ tùy tiện ra một người đã có thể đánh bại tiểu đội trưởng rồi!

Những tiểu binh xung quanh không thể không phục,

Cả người tiểu đội trường toàn bùn, nhìn bọn họ, thành thật làm lễ cung kính, mà 6 người còn lại cười trong lòng một cái, trả lại một kiều chào nhà binh, “ Luyện tập cho tốt, huynh đệ!” Diệp Thành cổ vũ.

Khi sáu thành viên của Huyết Lang chuẩn bị lên xe rời đi, chỉ huy đại đội trinh sát tỏ ý không phục.

“So b.ắ.n bia thì dể như ăn kẹo! Các người là người của đại đội đặc chủng, nghe nói, nghe nói trường thợ săn ở venesuela có một hạng mục khảo hạch….” Đại đội trưởng đội báo săn là đội trưởng già, hai tay chắp sau lưng, cười nói.

Các thành viên tổ A đội Huyết Lang vẻ mặt bướng bỉnh.

“Đội trưởng mời nói!” Diệp Thành khách khí nói.

“Chính là chiến hưu cầm bóng bay làm mục tiêu sống!” Đội trưởng vừa nói ra, các tiểu binh nhịn không được hít một hơi, các thành viên tổ B đội Huyết Lang sắc mặt cũng thay đổi.

Chiêu này đúng là đủ độc!

Quả thật không có tính người!

Huấn luyện của đại đội đặc chủng bình thường đã đủ tàn nhẫn rồi, nhưng chưa từng lấy các chiến hữu ra để làm mục tiêu sống!

“A Kiêu, làm không?” Biệt hiệu thần b.ắ.n sùng trong đội thuộc về Lục Bắc Kiêu, Diệp Thành hỏi ý kiến của anh.

“Làm!” Mặt anh không biểu tình, trầm giọng nói

Loading...