NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 655
Cập nhật lúc: 2024-09-30 13:17:45
Lượt xem: 27
Cô từng nghe mẹ chồng oán trách rồi, năm đó lúc mang thai anh Kiêu, vừa biết có thai là tư lệnh Lục trở về thăm một lần rồi quay lại doanh trại, đến khi ông về lại thì anh đầy tháng luôn rồi!
Nghe Lục phu nhân oán giận, Lục tiên sinh cong môi: “Nào có phô trương như thế! Chỉ cần một tin nhắn của Lục phu nhân, Lục tiên sinh lập tức bay về bên cạnh em ngay! Có tin không?”
“Em tin anh mới là lạ!”. Là không tin thật, sao anh có thể trở về ngay lập tức vì một tin nhắn của cô chứ, trừ khi anh thật sự nhàn rỗi không có chuyện gì làm, nưng anh làm sao có thể nhàn rỗi được!
Mà thôi đi, gả cho lính đều vậy!
“Cục cưng, nếu lần này thật sự mang thai, anh nhất định sẽ trở về thăm em, tuy rằng, trong lòng anh…”. Vừa nghĩ đến chuyện tương lai phải tranh giành tình cảm với con trai là trong lòng anh đã không muốn gấp trăm lần rồi!
Diệp Kiều đặt ngón trỏ lên môi anh, không cho phép anh nói ghét con, rất sợ Lục Tiểu Cổn nghe thấy sẽ buồn, tuy rằng cô cũng không biết Lục Tiểu Cổn đã về chưa, cho dù về cũng sẽ không có ký ức chứ!?
Cố Diệp Phi
Làm sao cô biết đó chính là Lục Tiểu Cổn?
Không phải, con trai cô sẽ chỉ là Tiểu Cổn! Cô đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy!
“Anh Kiêu, em yêu con trai, càng yêu anh hơn! Con trai trưởng thành cũng sẽ gặp cô gái mà nó yêu thương, thành gia lập nghiệp. Chồng thì khác, chồng mới là người làm bạn với em đến già, trong lòng em biết mà!”. Cô bĩu môi nói, ấn một cái lên môi anh.
“Cục cưng, em nói đấy nhé, đừng có để đến lúc đó yêu thương con trai đến mức bỏ mặc anh đấy! Sau này anh sẽ gửi nó đến đại viện cho ba ông bà già chơi!”. Anh vẫn chua xót nói.
Chơi?
Con là đồ chơi à?
Anh thật là vô vị!
Sau khi thức dậy và ăn no bụng, Lục phu nhân giao cho người cha là Lục tiên sinh một nhiệm vụ tràn đầy yêu thương!
Làm giường trẻ con!
Gỗ đều do cô mua từ lúc trước!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-655.html.]
Lục tiên sinh rất ra dáng thợ mộc, anh cầm búa trong tay đóng đinh liên hồi, lộc cà lộc cộc, rất nghiêm túc và chịu khó.
Lục phu nhân thì lực bất tòng tâm với đống len, cô muốn đan một cái áo cho Lục Tiểu Cổn từ đống len này: “Lục Cổn à, đan xong mẹ sợ con chê, cũng may mẹ con nhiều tiền, sau này mẹ sẽ mua cho con!”
“Không được đan cho nó! Nhóc con, em dám đụng vào thử xem!”. Người đàn ông cao lớn cầm cái búa trong tay, chua xót nói.
Lục phu nhân chỉ có thể đan khăn quàng cổ cho anh thôi!
Lục Cổn đáng thương!
“Có người nào làm cha như anh sao?”. Diệp Kiều tức giận nói.
“Cha nó không phải đang làm giường cho nó sao?”. Lục Bắc Kiêu phản bác.
Không phải do em bảo chắc?! Diệp Kiều nói thầm trong lòng.
Con trai còn chưa ra đời, thậm chí đến cái bóng còn chưa thấy, mà anh đã ghen như thế rồi, tương lai phải làm sao?
Cô không thể làm gì khác hơn là buông cuộn len, nấu cơm cho anh, đến chiều, Diệp Kiều khăng khăng muốn đưa anh về doanh trại, anh không thể làm gì khác hơn là nghe theo cô.
…
So với sĩ quan Lục, những sĩ quan huấn luyện khác hiền hòa hơn nhiều! Tập thể mấy người Hứa Nghị cho rằng, sĩ quan Lục không có thần kinh cười, hoặc là thần kinh cười của anh có lẽ đã bị chấn thương trong một lần làm nhiệm vụ nào đó rồi, nói tóm lại là anh không biết cười!
Lúc đó, bên trong phòng học lý thuyết của căn cứ Chiến Lang, Hà Phong cầm chiếc mũ rằn ri có vành xung quanh trong tay, giới thiệu với lũ “sói con”.
“Cái này gọi là mũ boonie! Xung quanh đều có vành, có thể che mưa, đồng thời ôm chặt xung quanh, có tác dụng che giấu phần gáy, đề phòng gáy của chúng ta bị địch phát hiện vì phản quang!”. Hà Phong cất giọng nói, tiếp đó thì để Đại Ngốc giới thiệu chiếc mũ một chút.
Đại Ngốc cầm nón lính trên tay: “Hê hê, tôi thích cái mũ này nhất đấy, nhất là vào đông, ấm lắm!”
Anh ta vừa nói xong, sáu người bên dưới đã cười haha.
Lúc này, khi nhìn thấy cái người vừa bước vào cửa, nụ cười của lũ “sói con” bỗng chốc đông cứng lại.