NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 650
Cập nhật lúc: 2024-09-30 13:16:35
Lượt xem: 28
Sao cô ta lại tới thành phố J? Còn làm người phục vụ?
Không phải vào năm cô đính hôn là cô ta đã lập gia đình rồi sao?!
Diệp Kiều nhìn chằm chằm vào phản ứng của Kiều Thiêm, nếu anh dám bước tới giúp cái cô bạch liên hoa kia, anh nhất định sẽ chết!
Kiều Thiêm lấy lại tinh thần, nhìn về phía Diệp Kiều, đúng lúc đối diện với cô, Diệp Kiều ném cho anh một ánh mắt cảnh cáo!
Bên kia, trưởng ca và quản lý đều đến xin lỗi giúp Ninh Tĩnh, vị khách đó mới không tiếp tục ồn ào nữa, Ninh Tĩnh cúi thấp đầu, tỏ vẻ uất ức vô cùng.
Kiều Thiêm không nhận ra cô ta sao? Vì sao không đến giải vây giúp cô ta? Vừa rồi cô ta cố ý làm đổ canh chính là để gây sự chú ý của Kiều Thiêm đó!
Ninh Tĩnh nghĩ rằng, Kiều Thiêm gặp lại cô ta, cho dù không yêu cô ta thì cũng vẫn sẽ có một chút thương cảm…dù sao thì anh cũng đã từng yêu cô ta như vậy!
“Ông xã, em vào phòng vệ sinh một chút…”. Thấy Ninh Tĩnh bị trưởng ca đưa đi, Diệp Kiều nhỏ giọng nói với Lục Bắc Kiêu.
“Anh đi cùng em!”. Người chồng tốt bụng bàn 24 đứng lên nói.
Cô nào có muốn đi vệ sinh, cô muốn đi nghe ngóng về Ninh Tĩnh thì có!
Khi bọn họ rời khỏi bàn chưa được bao lâu, Kiều Thiêm nói một tiếng với Lục Bắc Đồng, cũng rời khỏi ghế.
“Kiều Thiêm?!”. Trên hành lang, Ninh Tĩnh suýt nữa đụng phải Kiều Thiêm, cô ta kinh ngạc nói.
Mặt Kiều Thiêm không chút thay đổi, bình tĩnh nhìn cái người đã bốn năm không gặp.
“Sao cô lại ở đây? Không phải cô đã kết hôn rồi sao?”. Anh thản nhiên hỏi, giọng nói không nghe ra hỉ nộ ái ố.
“Em, em đúng là đã kết hôn rồi, nhưng rất nhanh đã ly hôn rồi, em nói với cha mẹ là em không có tình cảm, anh ta đối xử với em không tốt, thường xuyên đánh em…”. Ninh Tĩnh tỏ vẻ vừa muốn cười vừa muốn khóc, cố ý giả vờ kiên cường trước mặt Kiều Thiêm, nhưng lại nói láo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-650.html.]
Làm như cô ta thật sự không muốn lấy chồng mà lại bị cha mẹ ép gả đi vậy đó.
Cố Diệp Phi
Kiều Thiêm gật đầu, không nói gì, nhấc chân định đi.
“Kiều Thiêm! Anh, anh có phải vẫn còn hận em không?!”. Ninh Tĩnh cất giọng nói, âm thanh run rẩy: “Kiều Thiêm, anh đừng hận em, được không? Năm đó, em cũng bị người trong nhà ép chia tay với anh, cố ý nói những lời khó nghe trước mặt anh! Em không có ý định muốn làm tổn thương anh, thậm chí em biết, ngày đó anh ở phòng bên cạnh nghe em và em gái anh nói chuyện, nên em cố ý nói như vậy, để anh tuyệt vọng…Em ở bên anh sẽ làm liên lụy đến anh, tình hình ở nhà em, không phải là anh không biết!”
Kiều Thiêm đưa lưng về phía Ninh Tĩnh, cô ta không nhìn thấy vẻ mặt của anh.
Mà ở khúc cua, Diệp Kiều nghe cái cô bạch liên hoa Ninh Tĩnh này nói, ghê tởm buồn nôn, con mẹ nó, cô ta đang miêu tả mình thành nữ chính bạch liên hoa bị áp bức đau khổ trong truyện ngôn tình đấy à? Bị người nhà ép chia tay với nam chính hai bàn tay trắng!
Thật là đáng ghét!
“Ninh Tĩnh! Cô tưởng rằng tôi vẫn còn tin lời cô nói sao? Cho dù điều cô nói là sự thật, Kiều Thiên tôi cũng đã không quan tâm!”. Kiều Thiêm xoay người, nhìn Ninh Tĩnh mặc đồng phục người phục vụ màu đỏ, nhếch môi, trầm giọng nói.
Không phải, cô ta không tin!
Ninh Tĩnh gắng gượng nở nụ cười khổ, lại cố ý nói một cách rất phóng khoáng: “Kiều Thiêm, anh buông được là tốt rồi, vậy thì em cũng sẽ không thấy áy náy trong lòng. Thấy anh có được thành tựu như ngày hôm nay, em rất vui vẻ cho anh!”
Cô ta xoay người định đi, chỉ thấy Diệp Kiều đang đứng cách đó không xa, hai tay khoanh trước ngực.
“Hay cho lời cha mẹ! Ninh Tĩnh, đã nhiều năm như vậy, sao cô vẫn muốn đùa giỡn anh tôi như khỉ vậy hả?! Bây giờ anh ấy đã không còn là cậu trai nghèo khó hai bàn tay trắng, một lòng một dạ yêu cô nữa rồi, bây giờ anh ấy là người mới nổi trong giới kinh doanh với giá trị con người hơn một tỉ, là CEO có đầu óc có trí khôn! Cái này phải cảm ơn cô năm đó đã đạp thêm một cú vào thời điểm anh ấy vô cùng đau khổ, nếu không thì…anh ấy lấy đâu ra ý chí chiến đấu mà trở mình trong vòng bốn năm, khiến cho cái loại bạch liên hoa ham hư vinh, trong ngoài không đồng nhất như cô hối tiếc được?!”
Diệp Kiều đi về phía Ninh Tĩnh, vô cùng hả giận nói.
Nhớ rõ năm đó Kiều Thiêm bị Ninh Tĩnh làm tổn thương sâu sắc đến mức chán chường, bây giờ cái cô bạch liên hoa này lại còn có mặt mũi nói năm đó mình bị ép trước mặt Kiều Thiêm à!
Đúng là biết giả vờ!
Cô nói những lời này cũng hy vọng Kiều Thiêm có thể nhớ lại chuyện năm đó bị Ninh Tĩnh làm tổn thương, đừng có ấm đầu mà nhớ lại mối tình xưa rẻ rúng kia!
Sắc mặt Ninh Tĩnh trắng bệch, tỏ vẻ rất đáng thương và bất đắc dĩ: “Xin lỗi, Kiều Thiêm, xin lỗi!”