NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 617
Cập nhật lúc: 2024-09-29 19:04:04
Lượt xem: 10
Trên đường Diệp Kiều tiếp tục lạnh lùng, một câu cũng không nói.
“Bảo Bối, em muốn ăn trái cây gì? Anh mua cho!” trên đường có cửa hàng bán trái cây, Lục Bắc Kiêu nhớ đến ở nhà không còn trái cây nữa, dừng lại bên đường nói với người ngồi ở ghế phụ lái.
Diệp Kiều không thèm để ý đến anh, tinh mắt nhìn thấy một loại trái cây, liền đi xuống xe, Lục Bắc Kiêu cũng xuống xe theo.
“Bà chủ, cho tôi một trái sầu riêng! Chính là trái vừa nứt này!” Diệp Kiều đứng bên sạp trái cây, chỉ một trái sầu riêng vừa mới nứt, hít một hơi thật sâu, thèm muốn chảy nước miếng.
“Người đẹp à, cô thật biết lựa đó, quả này vừa mới chín tới đấy, vừa thơm vừa ngọt!” Bà chủ nhiệt tình nói, gặp được khách hàng thích ăn sầu riêng, cảm thấy như gặp được tri kỹ! Loại quả này vừa mới nhập khẩu từ Thái Lan qua, cũng không có nhiều người biết ăn, đại đa số đều ghét mùi thối của nói mà giá thành lại đắt nữa!
“Rất thơm đó!” Diệp Kiều hít một hơi thật sâu, không được rồi, nước miếng lại chảy ra rồi.
Thơm?
Hai người này đối với mùi thơm có phải có nhận định sai lầm không?
Lục Bắc Kiêu hít một hơi, cau mày, ghét bỏ lấy tay bịt mũi lại.
“Đây, người đẹp, 42 đồng 5 hào, tôi tính chẳng cho cô thành 40 đồng!” Bà chủ nói.
“Thật rẻ a....” Diệp Kiều cảm khái nói nhỏ, đây là lần đầu tiên cô ăn sầu riêng sau khi trùng sinh, những năm này, 40 đồng mua một trái sầu riêng đúng là cái giá trên trời rồi chứ nhỉ? Ở kiêp trước cô mua một trái đến hai ba trăm đồng.
Rẻ?
Một tháng phí sinh hoạt của anh chỉ có 50 đồng đó!
Lục Bắc Kiêu đau lòng lấy từ trong bóp ra tờ 50 đồng ( chú thích cho anh Kiêu: Nam chủ nghèo nhất)
Bà chủ thối lại cho anh 10 đồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-617.html.]
“Bà chủ, cho tôi thêm 5 đồng hạt dưa ngũ vị hương, 5 đồng táo!” Cô cố ý vét cạn túi tiền của anh.
“Đúng rồi, bà chủ, vỏ sầu riêng tôi muốn mang về!” Cô lại bổ sung một câu.
Một lát sau trong xe tràn đầy mùi sầu riêng, Lục Bắc Kiêu xúc động muốn bỏ xe cho rồi, một tay cầm vô lăng lái xe, một tay bịt mũi lại.
Bà Lục ngồi ở ghế phụ, trên tay cầm túi đựng múi sầu riêng, sờ vào mềm mềm, bộ dáng cực kì hưởng thụ.
Vừa thơm vừa ngọt, vừa mềm vừa dẻo, vừa béo nhưng mà không ngấy, đúng là vua của các loại trái cây.
Cuối cùng cũng về đến nhà, Lục Bắc Kiêu vừa xuống xe đã hít sâu một hơi, thì thấy bà Lục cầm túi sầu riêng đi vào nhà.
“Bà Lục này, có chút đạo đức được hay không? Em ở ngoài sân ăn đi!”
!!!!!
Tên khốn này, kiếp trước cũng vậy, cô ăn đậu hủ thối, ăn sầu riêng anh đều kêu cô ra ngoài sân ăn!
Bởi vì anh ghét mùi này!
Cố Diệp Phi
Diệp Kiều liếc mắt trừng anh, bộ dạng như nói, “Tôi không đi, anh làm gì được tôi!”
“Em vẫn còn giận à? Vừa nãy ở chổ ông bà nội, anh đều theo ý em để ông bà đánh một trận rồi, cũng để họ mắng rồi, em vẫn còn chưa hả giận hả?” Anh bịt mũi lại, đi lên trước mặt cô cười hỏi.
Diệp Kiều không thèm để ý anh, mở ti vi lên, đem gối ngồi ném ra chổ khác, sau đó bày sầu riêng, hạt dưa vừa ăn vừa xem ti vi.
“Bảo bối, mấy thứ này nóng lắm, rất dể bị nhiệt, em lại ăn hạt dưa nữa càng nóng thêm, đừng ăn nữa, uống miếng nước nóng đi!” Anh rót cho cô một ly nước nóng, đặt ở kế bên, vừa muốn ngồi xuống, Diệp Kiều liến lấy cái đệm ngồi ra, sau đó để vỏ sầu riêng vào chổ trống đó.
Lục Bắc Kiêu cau mày, liền hiểu ý của cô.
“Bà Lục, em muốn anh ngồi lên thứ này sao?” Ha ha, bà Lục nhà anh mưu ma chước quỷ quả thật không ít mà.